Danh mục

Vì sao mắt em buồn?

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.52 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải tài liệu: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Gã rít nốt điếu thuốc, nhìn đồng hồ rồi quẳng điếu thuốc xuống đất, đã trễ mất một giờ đồng hồ. Vậy là hôm nay gã lại thất hứa. Phóng xe như điên, nhưng rốt cuộc gã vẫn bị kẹt vào mớ bùng nhùng giữa đường xá. Đường phố gì mà càng hiện đại hóa thì càng kẹt xe.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì sao mắt em buồn? Vì sao mắt em buồn?Gã rít nốt điếu thuốc, nhìn đồng hồ rồi quẳng điếu thuốc xuống đất, đã trễmất một giờ đồng hồ. Vậy là hôm nay gã lại thất hứa. Phóng xe như điên,nhưng rốt cuộc gã vẫn bị kẹt vào mớ bùng nhùng giữa đường xá. Đường phốgì mà càng hiện đại hóa thì càng kẹt xe. Chán. Gã chợt nghĩ lòng dạ conngười cũng như mấy con đường. Lúc đầu thì mới mẻ, trơn tru, gì cũng được.Về sau xe đi nhiều, hư hỏng, rồi lô cốt, đất đá, có đường thì nhà cửa, hàngrong lấn lên lề, lấn xuống lòng đường, thế là đường hẹp lại. Con người tacũng vậy… Càng sống lâu với nhau, thấy nhiều thứ tồi tệ rồi, lại trở nên íchkỉ.…Mk – gã lầu bầu và nghiêng xe qua nhường chỗ cho một thằng choaichoai cố lách ngược đường ra cho bằng được. Mấy thứ này chỉ tổ thêm kẹtxe – gã lẩm bẩm. Giờ này chắc em vẫn đang đợi. Tội cho em. Gã là kẻđường phố, mà giờ đường thì hẹp lại, dằn xóc lắm nên gã cũng chẳng ngọtngào gì.… Vậy mà em yêu gã. Mà lại yêu rất nhiều mới lạ chứ. Với gã, em chẳngkhác gì thiên thần tuyết, mong manh và trắng tinh khôi. Mỗi lần nắm lấy tayem, gã có cảm giác như thể chỉ cần gã siết chặt một cái, em sẽ tan ra và biếnmất…Số phận thật kì lạ khi gán ghép gã và một cô gái như em. Cứ như kẻ langthang và nàng công chúa vậy. Những người đàn bà đi qua đời gã chưa ai ởlại quá lâu cả. Họ, phần vì không đủ kiên nhẫn, phần thì nổi giận. Họ giận vìgã đã không đặt họ lên trên cái đam mê của gã. Phải, gã có một đam mêkhông thể bỏ: Nhiếp ảnh. Gã lang bạt cùng cái ống kính của mình. Họ khôngchịu nổi điều ấy. Thế là họ rời gã.Chỉ có em là khác tất cả những người đó. Gã lang bạt và tìm được em quagóc nhìn của ống kính. Em đẹp lung linh và trọn vẹn. Gã thẫn thờ trước nụcười rạng rỡ của em. Gã chụp. Em trở thành người mẫu bất đắc dĩ cho gã.Gã thích chụp trọn vẹn khuôn mặt của em, điều đó làm em ngạc nhiên. Emhỏi gã, gã ậm ừ “vì ở khuôn mặt em có sự đối lập, cưng à, em cười rất tươinhưng cặp mắt lại buồn rười rượi“. Em phá lên cười, cười sặc sụa. Gã bựcbội, bỏ đi. Nhưng hôm sau vẫn chụp em. Gã chụp em rất nhiều nhưng emchẳng lấy tấm nào cả, mà lại bắt gã giữ hết. Em hay bảo “anh giữ chúng,anh sẽ xem chúng, và khi anh xem chúng, anh sẽ lại nhớ đến em. Emthích thế!”Ngày em nói yêu gã, gã làm rớt cái máy, nứt ống kính. Gã ngẩn người ra vìxót của và …ngạc nhiên. Thế rồi cũng thành người yêu của nhau. Duy chỉ cómột điều, gã là thằng khốn nạn. Gã yêu em, nhưng chưa bao giờ đúng hẹn.Công việc khiến gã say mê và quên thời gian. Lần nào gã đến, em cũng đãđợi khá lâu. Gã hay bảo, em là điều kì lạ nhất trong đời gã. Vì em chẳng baogiờ giận hờn gã vì bất cứ lý do gì. Mỗi lần em nghe gã nói thế, em chỉ cười.Gã đến. Đỗ xịch một cái ngay cột điện, gã nhìn quanh. Không thấy em. Emđang ở đâu? Rõ ràng là mọi khi vẫn hẹn nhau ở chỗ này? Gã chẳng hiểu gìcả. Hay em giận bỏ về? Không, em đâu phải là người thế. Em đã chờ gã biếtbao nhiêu lần mà chưa từng một lời than cơ mà. Hay em đến muộn? Đó càngkhông phải là cá tính của em. Vậy thì em ở đâu. Gã bối rối. Loay hoay mãichẳng biết làm gì. Gã đành dắt xe lên lề, tấp vào cái café cóc ở vỉa hè và đợiem.Chắc em kẹt xe! Gã tự nhủ – ít ra đấy cũng là cái lý do duy nhất gã thấy hợplý.Gã lôi bao thuốc, lấy một điếu, châm lửa. Đặt lên môi rồi rít một hơi dài.Vẫn chưa có café. Làm ăn gì mà chậm chạp, gã liếc sang bà chủ quán, bà tavừa loay hoay với cái phin café vừa buôn chuyện với bà bán thuốc lá bêncạnh. Gớm, đàn bà, chẳng biết chuyện đâu mà nói lắm thế.Đường phố đông đúc, xe cộ chạy qua lại chẳng thèm liếc nhau một cái, chỉdạt ra khi có vài chiếc bus nhấn kèn inh ỏi. Gã ghét nhất là bus. Chúng chạynhư thể đường phố chỉ có chúng. Gã lang bạt và xem thường tất cả, nhưng ítra, gã biết thế giới không chỉ có mình mình.Gã nhìn đồng hồ. Đã nửa tiếng. Em đang kẹt xe ở đâu? Lần sau phải bắt emmua di động mới được – gã tức tối. Chắc duy chỉ có em là kẻ duy nhất trênthế giới này không vòi người yêu mua cho một cái di động để trút thươngnhớ mà lại bắt người yêu đi viết thư tình. Em cứ bảo có di động thể nào emcũng gọi gã mãi, thể nào gã cũng khó chịu, thế nên tối đến, gã viết một bứcthư rồi gửi cho em là được. Em hay bảo: “Những gì anh nói rồi sẽ tan vàogió, em không giữ lại được, còn những gì anh viết, em có thể đem theo mọinơi,mọi lúc và chúng chỉ thụôc về em thôi. em rất ích kỉ, nên em muốn giữtừng chữ của anh cho riêng em thôi, đến gió, em cũng không chia sẻ đâu”Thế mới khổ. Giờ lạc nhau ở Sài Thành đông đúc này chẳng biết đường đâumà tìm kiếm.Ầm!. bát nháo, ồn ào, tiếng người ta la ó. Rồi tiếng xe cảnh sát, sau đó là xecứu thương. Hai chiếc xe bên đường vừa đâm phải nhau. Gã lắc đầu, thứ ấycó gì hay mà thiên hạ cứ xúm lại.Bà chủ quán bưng ra cho gã phin cafe, mắt vẫn thôi không nhìn về phía vụtai nạn:- Khổ, cậu đi đường nhớ cẩn thận. Đường xá giờ ghê quá. Sáng giờ mà đãhai vụ tai nạn. Mà vụ đầu tiên mới xót, cô bé ấy cũng ngồi chỗ cậu. Tội,người xinh hiền thế mà…Một cái gì đấy chạy dọc ...

Tài liệu được xem nhiều: