Có một ngày nắng đẹp, tôi và Nam vào quán trà sữa quen thuộc, tình cờ bắt gặp Phan đang sánh bước cùng một cô gái khác. Lạnh lùng, anh lướt qua tôi như chưa từng quen biết... Phan hơn tôi một tuổi. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong lần anh về trường cũ giao lưu với các em khóa dưới. Còn tôi, trong lúc vội vã chạy ra hóng hớt đã đâm sầm vào anh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì tớ thích cậu, ngốc ạVì tớ thích cậu, ngốc ạCó một ngày nắng đẹp, tôi và Nam vào quán trà sữa quen thuộc, tình cờ bắtgặp Phan đang sánh bước cùng một cô gái khác. Lạnh lùng, anh lướt qua tôinhư chưa từng quen biết...Phan hơn tôi một tuổi. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong lần anh về trường cũ giaolưu với các em khóa dưới. Còn tôi, trong lúc vội vã chạy ra hóng hớt đã đâm sầmvào anh. Rối rít cúi đầu xin lỗi mãi tới khi anh nói không sao đâu tôi mới dámngẩng đầu lên. Anh không đẹp trai, không nổi trội nhưng có cái gì đó ở anh khiếnngười khác phải chú ý. Hoặc là chỉ riêng tôi. Tôi cố tình bước nhanh đi để tránhviệc nhìn anh ấy nhiều hơn. Nhưng bất chợt:- Này cô bé!- Dạ, anh gọi em? - Tôi rụt rè quay lưng lại.- Em tên gì nhỉ?- Dạ Trang ạ!- Đã có ai hỏi số điện thoại của em ngay lần đầu tiên gặp mặt chưa?Tôi tính nói điều gì đó ấn tượng, kiểu “Chưa từng, nhưng sẽ có ngay đây”, hoặc“Đó là cách anh luôn dùng để làm quen với một cô gái sao?”. Nhưng sau tất cả, tôichọn cách cười mỉm và ghi số điện thoại của mình vào mảnh giấy anh đưa.Lòng rộn rã và hân hoan, tôi nhảy chân sáo đi về phía Nam – cậu bạn thân nhấttrong suốt những năm học cấp 3 – kể cho cậu ấy nghe về điều kì diệu vừa xảy đếnvới tôi.Nam không vui, không buồn, cũng chẳng nói gì trêu chọc. Phản ứng của cậu ấylàm tôi thấy bất ngờ. Nhưng kệ đi... Tôi quen Nam khi mới vào lớp 10. Quãng thờigian đủ dài để kết thân và giúp tôi hiểu rằng thằng bạn mình nhiều lúc cũng hâmđơ và “khó đỡ” lắm!Phan là một cái tên đẹp. Tôi biết thế khi thấy mình nắn nót và cẩn trọng lưu số anhtrong danh bạ bằng một chữ ngắn gọn “Phan”. Sau hôm đó, anh hay nhắn tin chotôi, hỏi thăm đủ thứ chuyện trên đời. Có những điều tưởng như rất ghét và khó chịukhi được nhận, như sự quan tâm nồng nhiệt từ một người lạ mặt, không thân quen.Nhưng điều đó có vẻ không đúng khi áp dụng với Phan. Tôi chưa một lần hoàinghi về những cử chỉ, những tin nhắn, những cuộc điện thoại anh dành cho tôi. Nỗivấn vương cứ thế đầy theo năm tháng.Phan hay về thành phố nơi tôi học hơn, hay chở tôi đi chơi, đi ăn rồi cùng tôi đidạo những ngày cuối tuần. Có lần anh nháy mắt và bảo với tôi rằng: “Em có rấtnhiều điểm yếu đấy nhé!” Không dưng bị chạm vào lòng tự ái, tôi bực mình nói“Ai là người hoàn hảo chứ? Anh không có à?” Anh cười “Anh chỉ có duy nhất mộtđiểm yếu. Tôi chẳng thèm quay sang, hỏi sẵng: “Là gì?” Anh cốc đầu tôi và nói“Đồ ngốc, anh biết em sẽ hỏi bằng cái giọng ấy mà. Điểm yếu duy nhất của anhchính là em đó”. Nếu có người con gái nào nói không vui khi nghe người mình yêunói như thế thì thật là nói dối trắng trợn. Tôi cố giấu niềm hạnh phúc ấy trongngười, kiễng chân véo mũi anh thật đau. Ai bảo dám trêu chọc tôi như thế nào?***Tôi luôn hào hứng kể cho Nam nghe những chuyện đã xảy ra giữa tôi và Phan,nhưng cậu ấy dường như chẳng buồn để ý. Tôi nhớ ra câu hỏi “nguy hiểm” Phanhỏi tôi bữa trước, vội quay sang thắc mắc Nam “Điểm yếu của cậu là gì, Nam?”.Nam trố mắt nhìn tôi, vẻ như lạ lẫm lắm, nhưng rồi cậu nói: “Cậu sẽ không bao giờđoán ra đâu, nhóc con”. Nam bằng tuổi tôi, nhưng cậu luôn tự cho mình quyền gọitôi là nhóc con, coi tôi như một đứa trẻ còn kém xa cậu vài tuổi. Thực lòng tôikhông thích lắm sự bất công ấy, nhưng cảm giác được chiều chuộng, cảm giácđược nhận quà sau mỗi chuyến đi xa, được xoa đầu và tha hồ làm nũng,... cũng rấttuyệt mà, đúng không?Thế rồi, kì thi đại học cuối cùng cũng đến. Sau rất nhiều vất vả, hi vọng, cả tôi vàNam đều đã trở thành tân sinh viên. Nam gọi tôi là bác sĩ tương lai, tôi chỉ kêu cậuấy là thợ xây có hạng. Trường của Nam cách chỗ tôi chưa đến 30 phút đường xebus. Còn trường anh lại ở xa, rất xa tôi.Chưa ai nói học Y là điều đơn giản nhưng có lẽ, phải đến khi bước qua cánh cổngtrường đại học, vùi mình vào bài vở, những ngày làm thí nghiệm, những ngày theochân bác sĩ đi học việc, tôi mới thấy đỗ đại học chỉ đơn giản là một cánh cửa giúpta thoát khỏi bể khổ và dẫn ta tới một bể khổ khác. Anh vẫn đến thăm tôi thườngxuyên. Thi thoảng Phan dẫn tôi đi xem phim. Những bộ phim làm tôi thích mê cáithành phố này. Rạp chiếu phim chen chúc người, nhưng ai cũng có những mối tâmbận tâm riêng. Là cái nắm tay, là chiếc hôn với người đi cùng. Là nỗi cô đơn vàtrống trải khi ngó xung quanh và nhận ra ta là người duy nhất đơn độc. Với tôi, rạpchiếu phim đơn giản chỉ là nơi tôi có thể nắm tay anh mỗi khi sợ hãi, cười thoảimái và quay người sang tìm kiếm điều tương tự từ phía anh, là nơi tôi có nụ hônđầu tiên, một chiếc thơm phớt hờ trên má thì đúng hơn.Tuy vậy, bài vở ở trường của cả tôi và anh đều không cho phép chúng tôi có quánhiều thời gian để lơ đãng. Những tin nhắn, những cuộc gọi cũng ít dần đi. Có hômvì mải chạy theo xe bus, không để ý, tôi trẹo chân ngã. Cộng thêm việc vừa đượcthông báo điểm giải phẫu chẳng như mong đợi, cảm giác tủi thân ập đến. Tôi chỉmuốn khóc thật to, nhưng rồi lại lấy điện thoại ra để ...