Danh mục

Vỏ ốc diệu kỳ

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 220.34 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (14 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Long rón rén bò dậy. Nó nhìn sang chị Lam rồi thở phào khi nhận thấy chị Lam vẫn đang ngủ say sưa, hơi thở nhịp nhàng, cánh mũi phập phồng đều đặn. Thảo dược của Thằng Nhúc Nhích hay thật, Long nghĩ, bởi bình thường chị Lam luôn khó ngủ, hơi thở chỉ là những tiếng khò khè, lại còn từng cơn ho dài. Nhưng chỉ được vài hôm thôi, Long ngao ngán, bao nhiêu thứ thuốc chị Lam uống chỉ có tác dụng được vài ngày, rồi sau đó trở lại như cũ, có khi còn tệ hơn....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vỏ ốc diệu kỳ Vỏ ốc diệu kỳ (Tác phẩm đoạt giải nhất cuộc thi viết cho thiếu nhi 2010-2011) TRUYỆN NGẮN CỦA VŨ HƯƠNG NAMLong rón rén bò dậy. Nó nhìn sang chị Lam rồi thở phào khi nhận thấy chị Lam vẫn đangngủ say sưa, hơi thở nhịp nhàng, cánh mũi phập phồng đều đặn. Thảo dược của ThằngNhúc Nhích hay thật, Long nghĩ, bởi bình thường chị Lam luôn khó ngủ, hơi thở chỉ lànhững tiếng khò khè, lại còn từng cơn ho dài.Nhưng chỉ được vài hôm thôi, Long ngao ngán, bao nhiêu thứ thuốc chị Lam uống chỉ cótác dụng được vài ngày, rồi sau đó trở lại như cũ, có khi còn tệ hơn.Và bây giờ Long đang chuẩn bị đi tìm thứ thuốc mới cho chị Lam, thứ thần dược kỳ diệuở làng Kỳ Quặc, ngôi làng mà hồi còn sống, ba mẹ Long đã dặn đi dặn lại là Long khôngđược tới đó, lại càng không được tiếp xúc với người làng đó nếu chẳng may bắt gặp. Mỗikhi Long thắc mắc thì đều nhận những câu gắt kiểu như “Biết vậy là đủ rồi. Cấm bénmảng tới đó nghe chưa!” Long chỉ biết làng Kỳ Quặc rất... kỳ quặc! Ở đó có những conngười mắc căn bệnh lạ lùng là thân hình luôn nhúc nhích lắc lư.Long khoác ba lô lên vai, quay lại nhìn chị Lam vẫn đang ngủ. Long biết chuyện này cóvẻ hơi hoang đường nhưng giờ cứ có hy vọng nào thì nó vẫn cố thử. Long hít một hơi dàirồi nhẹ nhàng mở cửa.Ban đêm rất yên tĩnh. Mọi người chắc hẳn đều đang say sưa ngủ. Không khí huyền hoặc.Làn gió mơn man thổi mát rượi. Nhưng Long không để ý đến cảnh vật thiên nhiên tuyệtđẹp mà chỉ ban đêm mới có được, nó quay đầu nhìn lại chị Lam một lần nữa, rồi nhìnquanh ngôi nhà thân yêu của mình, bỗng thấy nôn nao kinh khủng, đến nỗi nó đứngkhựng tại chỗ.– Đi nhanh nào – Thằng Nhúc Nhích thúc hối – Đợi trời sáng mọi người nhìn thấy tớ làphiền lắm đó.Long thở một tiếng thật mạnh, rồi cương quyết bước đi. Thằng Nhúc Nhích lắc lư đi theoLong.Long bước chậm để đợi Thằng Nhúc Nhích nhưng rồi một hồi thì theo thói quen, Longlại đi nhanh, Thằng Nhúc Nhích bị rớt lại phía sau, Long lại bước chậm để đợi.Cố gắng đi theo cho kịp Long nên Thằng Nhúc Nhích mệt muốn đứt hơi, nó thở phì phò:– Đi với tớ cậu bị chậm quá hả?– Không sao, tớ xin lỗi vì cứ bước dài theo thói quen.– Tớ ước gì mình có được thói quen đó – Thằng Nhúc Nhích thở dài nói – Bọn tớ đichậm và làm gì cũng chậm vì cái sự lắc lư khốn khổ này.Long muốn an ủi Thằng Nhúc Nhích một câu nhưng không biết nói gì nên đành im lặng.Nhà có chị Lam bị bệnh nặng nên Long rất hiểu khi bị bệnh nặng người ta khổ làm sao.Nhưng đi chậm thì cũng sợ. Đã rạng sáng rồi. Long chỉ còn vài tiếng đồng hồ ít ỏi để rờicàng xa làng càng tốt. Thằng Nhúc Nhích đã căn dặn Long không được để ai biết việc nóđi tìm thuốc tiên bởi vì nói ra là nguy hiểm cho làng Kỳ Quặc.Long đi men theo con đường mòn trong rừng. Mặt trời đã nhô ra sau rặng cây phía xa xa.Lúc này mà có người thợ săn nào đi săn sớm hay bác tiều phu nào đi chặt củi sớm gặp nóthì thôi rồi.Long càng vội vàng bước nhanh hơn nữa.Chẳng mấy chốc mặt trời đã ở trên đỉnh đầu. Long mệt phờ. Phải thức dậy từ nửa đêmnên giờ Long rất buồn ngủ. Long chui vào một cái hốc dưới gốc cây. Cái hốc chật úm,Long không thể thoải mái duỗi thẳng tay chân ra như ở nhà mà phải co quắp người lạinhư tư thế của em bé trong bụng mẹ. Thôi kệ, như vậy cũng tốt rồi. Long cẩn thận kéothêm mấy cái lá che cái hốc cho chắc ăn rồi sửa lại tư thế nằm. Trong giấc ngủ, những gìxảy ra từ lúc gặp Thằng Nhúc Nhích hiện ra.Hôm qua, Long đang nhúng ướt cái khăn để chườm trán chị Lam thì bỗng có tiếng ai khẽgọi:– Này!Long quay lại, giật mình kinh ngạc thấy một Thằng Nhúc Nhích đầu tóc rối bù nhô đầu rakhỏi bụi chuối, toàn thân nó liên tục nhúc nhích một cách rất kỳ dị. Ngay lập tức trongđầu Long gọi nó là Nhúc Nhích.Long vừa há miệng thì Thằng Nhúc Nhích vội đưa ngón tay trỏ lên miệng, thì thào:– Suỵt. Khẽ thôi. Cậu là Long đúng không?Long bối rối gật đầu. Có nên la lên không? Một thằng lạ hoắc ở trong vườn nhà mình,nấp sau bụi chuối um tùm những cái lá to, lại cứ nhúc nhích không ngừng. Hay là nóđang bị con gì bu khắp mình nên mới phải nhúc nhích để mấy con đó văng ra? Có khinào là ăn trộm? Mà trông Thằng Nhúc Nhích có vẻ rất tự tin. Tự tin mới dám gọi mìnhrồi lại còn giơ tay ra hiệu cho mình im lặng.– Tớ không phải người xấu đâu. Yên tâm đi! – Thằng Nhúc Nhích như đoán được ýLong, cất giọng rồi chẳng thèm để ý đến mặt Long đang thộn ra, nó lại xuýt xoa rồi chỉvết đỏ ửng trên cánh tay – Cậu có thứ gì xức chỗ này không?Long vẫn chưa hết thộn mặt, nó liếc nhìn vết đỏ:– Không sao đâu, chỉ là kiến cắn thôi mà. Thích thì xức dầu còn không thì để yên đó nócũng tự hết.– Cái vết này mà tự hết được à? – Thằng Nhúc Nhích hỏi vẻ nghi ngờ, xong nó cười khì –Tớ định bí mật hù cậu mà cái vết này nhức quá nên đành lộ mặt ra trước.– Mà... mà cậu ở đây làm gì? – Long lúng búng.– Tớ ở đây làm gì á? Đáng lẽ ra cậu phải mừng khi thấy tớ chứ! – Thằng Nhúc Nhích ...

Tài liệu được xem nhiều: