Thông tin tài liệu:
Tôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường như càng lúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ. *** Bằng cách nào đó, từ cơn mưa của buổi tối cuối cùng tháng 5 mà tôi và em trở nên thân mật hơn, giống như hai người bạn đã quen nhau từ xa xưa. Tôi có thể kể cho em nghe về những trải nghiệm, còn em hào hứng nghe câu chuyện của tôi, có lúc run run lên như con mèo gặp rét, khi thì cười khì khì đến ngộ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vợ trẻ dễ ghétVợ trẻ dễ ghétTôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường nhưcàng lúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ. ***Bằng cách nào đó, từ cơn mưa của buổi tối cuối cùng tháng 5 mà tôi và em trở nênthân mật hơn, giống như hai người bạn đã quen nhau từ xa xưa. Tôi có thể kể choem nghe về những trải nghiệm, còn em hào hứng nghe câu chuyện của tôi, có lúcrun run lên như con mèo gặp rét, khi thì cười khì khì đến ngộ...Tóm lại là nhìn emtôi có nhiều trạng thái khác nhau, giống như là em_ một người sống rất thật vớicảm xúc của mình. Riêng em thì nói trên mặt tôi có khắc chữ a cờ ác. Biết vậy.Và bằng cách nào đó mà em và tôi cứ có những cuộc gặp gỡ sau này. Khi thì đi ănsáng vào ngày chủ nhật sau buổi trực của em. Khi thì đi uống café vào một tối nàođó trong tuần. Khi thì đi hát hò. Khi thì chạy xe honda ra phố để hít hít ít bụi chonó bổ phổi (tất nhiên là nói đùa rồi). Khi thì vắt vẻo trên ghế salon nhắn tin chonhau, chọc nhau đôi ba điều, như kiểu ai cũng có cái tôi của mình vậy, rồi vội vãquên mau.Em kém hơn tôi cả gần chục tuổi nên tôi không thể chối cãi khi em buộc tội tôirằng: Khi mà em còn đang bú bình thì anh đã lon ton đi thả diều, đá bóng. Khi màem mới học tiểu học thì dễ có khi anh đã biết yêu. Khi mà em bắt đầu ham chơi thìanh lại bắt đầu với công việc. Khi mà... Cái khi mà nào của em cũng đúng hết.Nên tôi ngoài cười khì thì chẳng thể làm được gì. Những lúc ấy không biết nênchọn ghét em, hay là cười vào cái suy nghĩ trẻ con ấy của em.Rồi cứ như là một giấc mơ vậy, tôi bắt đầu thích em đến nỗi không hề nhận ra giữatôi và em có quá nhiều sự khác biệt. Em ưa nấu nướng một cách cầu kì, đơn giảnnhưng phải ngon, sạch , đẹp. Còn tôi nấu gì cũng ăn. Em thích nghe nhạc rap, nhạcremix, nhạc ngoại...Còn tôi thì thích nghe nhạc của một thời. Em thích làm việc cónguyên tắc, còn tôi thì linh động, luôn là vậy. Em thích cái này...Còn tôi thích cáikia...Cứ thế cho đến ngày em bên tôi như một giấc mơ. ***Tính chất công việc của tôi, thường xuyên phải đi công tác trong tuần. Điều nàychính em cũng biết. Và em luôn tỏ ra rất tuyệt khi chuẩn bị cho tôi thật kĩ những bộquần áo, em nói thích tôi ăn mặc chỉnh mỉnh. Em không hề kiểm soát tôi, trongsuốt thời gian đi vắng, thi thoảng là những mẩu tin nhắn ngắn ngủi:- Giữ sức khỏe nhé anh!...- Mau về nhé!...Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng đã nói rằng, tôi thực sự không thích những gì lặplại một cách nhàm chán kiểu như anh đang ăn cơm, anh đang ở văn phòng, anhđang chuẩn bị ngủ trưa, anh đang đi với khách hàng...nên chắc em tôn trọng cáisuy nghĩ của tôi. Rồi đôi khi tôi nhận ra, không biết có phải em không có chínhkiến của bản thân? Đôi khi tôi lại muốn em nổi loạn lên một chút, kiểm soát tôimột chút.Tôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường như cànglúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ.Có phải cuộc sống của tôi quá êm đềm nên tôi lại muốn có chút sóng gió. Còn emcó vẻ như đã trải qua một số trầm luân trong cuộc đời, hoặc là không, nhưng em lạiưa chuộng một cuộc sống yên bình.Thi thoảng trong những chuyến công tác tôi có gọi điện về hỏi em nếu trời mưa, tôimuốn chắc chắn rằng em vẫn ngủ ngon nếu không có tôi ở cạnh.Tôi sợ rằng em khó hiểu hơn cái vẻ bề ngoài luôn vui cười của em. Tôi e ngại khikhông biết rằng em có hài lòng với một cuộc sống mà tôi đem tới.Bữa ấy tôi trở về nhà bất ngờ với món quà Nha Trang, hi vọng được thấy nụ cườivới chiếc mũi nhăn lên của em. Nhưng em thậm còn không biết tôi đã nhón chânnhẹ nhàng tới sau lưng em tự lúc nào. Em say sưa xem chương trình thế giới độngvật. Một kênh truyền hình mà lâu lắm rồi tôi không thấy em xem, có lẽ là từ khi bắtđầu quen tôi. Tôi chỉ biết về cái sở thích đó của em qua câu chuyện của những buổigặp gỡ đầu tiên.Tôi bắt đầu giận bản thân mình vì có phải tôi đã già đến độ em phải bỏ cả cái sởthích của mình để làm tôi vui. Nhưng có lẽ em cũng xem nó ở đâu đó như là cơquan hay những khi tôi vắng nhà. Nhưng khi tôi tặng em một nụ hôn trên trán thìem chỉ ngước nhìn tôi, choàng tay ôm cổ tôi và hôn trả lại một nụ hôn vội vã vàomá. Em nói tôi đi tắm và nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra. Gần như em không hề đếm xỉatới món quà trên tay của tôi. Trong khi qua sự phản chiếu của lớp kính dày tôi biếtem đang háo hức với những con côn trùng bé xíu.Nén sự hụt hẫng xuống tận đáy lòng. Tôi đi tắm và lên giường cùng chiếc remote.Tôi bấm một kênh khác. Em phản ứng bằng cách rúc ngay vào nách tôi và vờ ngáykhò khò. Thật là muốn điên lên với cách trêu người của em. Tôi đẩy em ra. Mở tủvà thay đồ:- Anh ra ngoài có việc.Em chỉ khẽ kéo chiếc chăn cho hở một bên mắt và một phần khuôn miệng.- Về sớm nhé anh...Tiếng nói nhỏ nhỏ đến độ tôi chẳng cần biết em có nói hết từ anh hay không?Mới đi công tác về thì có gì để phải ra ngoà ...