Danh mục

Vội Vã

Số trang: 133      Loại file: pdf      Dung lượng: 549.72 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lời Vào Sách Tháng bẩy, vẫn không phải là mùa sáng tác của tôi, huống hồ, tinh thần của tôi năm nay đặc biệt sa sút. Một cảm giác lười nhác nào đó từ mùa đông cứ bám theo tôi, quấn chặt, bọc kỹ lấy tôi, khiến tôi sa vào trong một thứ mệt mỏi gần như rã rời, việc gì cũng không muốn làm, việc gì cũng không hăng hái lên được, nhất là đối với viết lách. Sáng tác là công việc cô độc, lại cần nhẫn nại và nhiệt tình. Vài năm nay, tôi thường thấy công...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vội VãVội Vã Quỳnh Dao Vội Vã Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 31-October-2012Trang 1/133 http://motsach.infoVội Vã Quỳnh Dao Lời Vào Sách -Tháng bẩy, vẫn không phải là mùa sáng tác của tôi, huống hồ, tinh thần của tôi năm nay đặcbiệt sa sút. Một cảm giác lười nhác nào đó từ mùa đông cứ bám theo tôi, quấn chặt, bọc kỹ lấytôi, khiến tôi sa vào trong một thứ mệt mỏi gần như rã rời, việc gì cũng không muốn làm, việc gìcũng không hăng hái lên được, nhất là đối với viết lách.Sáng tác là công việc cô độc, lại cần nhẫn nại và nhiệt tình. Vài năm nay, tôi thường thấy côngviệc này sắp biến thành “gánh nặng” của tôi. Tôi sợ không thể dẫn tới sự công minh của độcgiả, tôi sợ mất đi nhiệt tình, tôi càng sợ... bao nhiêu đời nay, người ta lặp đi lặp lại cùng mộtcông chuyện, do đó, tôi cũng tránh không nổi cứ viết về yêu, hận, sống, chết và bất lực của đờingười. Bạn thân của tôi, Tam Mao từng nói với tôi một câu:- Nếu chúng ta có thể gỡ thoát khỏi viết lách, tôi nghĩ chúng ta đã thực sự giải thoát!Hoặc giả, chỉ có người sáng tác mới hiểu được câu này, mới có thể hiểu nỗi khổ sở mà bản thânsáng tác mang lại: anh cần phải chung gánh đau khổ và vui sướng của họ, anh phải có sự dânghiến hoàn chỉnh nhất. Trong quãng thời gian ấy, bản thân tác giả hoàn toàn không có cái tôi.Cho nên gần đây tôi thường thường trong đêm dài không ngủ, suy nghĩ trong cuộc đời sáng tácdài dặc của tôi, tôi có phải đã dâng hiến được quá nhiều hay không? Bao gồm những ngày thanhxuân, bao gồm những năm tháng vui tươi, bao gồm những lúc ánh sáng mặt trời sáng rực ngoàicửa sổ, mưa nhỏ khẽ gõ song cửa, hoặc ánh trăng tưới khắp mặt đất. Trong cuốn tiểu thuyếtgần đây nhất “Ngọn đèn đêm qua” tôi đã viết một đoạn:“Toàn thế giới có bao nhiều ngọn đèn? Trăm ngọn, nghìn ngọn, vạn ngọn, triệu ngọn... em cótin rằng dưới mỗi ngọn đèn ấy có câu chuyện của bản thân nó hay không?Phải, dưới mỗi ngọn đèn đều có câu chuyện của bản thân nó. Dưới một ngọn đèn trong số đó,có “tôi” “một con người”, “cô độc” đem ra những câu chuyện ấy, không ngần ngại viết ra, viếtra...Do đó, tôi hỏi “Để làm gì?”, tôi sẽ nói “Tôi mệt rồi”. Tôi không hề cho rằng sáng tác của mìnhlà công việc có ý nghĩa bao nhiêu, tôi cũng không hề thấy mình có “cảm giác sứ mệnh”. Banđầu cái hấp dẫn tôi viết là một luồng cuồng nhiệt không sao kháng cự nổi, mức độ mạnh mẽ củanó đúng là khó mà diễn tả. Ngày nay, năm tháng đằng sẵng, cuồng nhiệt dần tiêu. Tôi đã mệt,quả thực mệt rồi.Năm nay, tôi đang chìm nổi trong cảm giác lười nhác đó: mơ hồ, ưu uất và bàng hoàng. Tôi hếtlần này đến lần khác tuyên bố với người nhà: tôi muốn bỏ sáng tác. Lại ngấm ngầm thấy mộtnỗi đau đớn khó tả, dường như “sáng tác” với cái “tôi” đã hỗn hợp thành một thể, quả thực tôimuốn tách ra, là quá khó, quá khó... Lại dường như tôi đã đem cái tôi dâng hiến cho “sáng tác”,ngày nay, lại muốn tìm về “cái tôi”, bỗng quay đầu lại, mới phát hiện thết giới mêng mang, đãkhông nơi nào có “tôi”.Cái tình cảm ấy rất khó nói rõ ràng, cũng rất khó biểu đạt rõ ràng. Năm nay tôi suy sút, chìmlắng, mà mình đối với nó mình hoàn toàn chịu bó tay. Cái đáng sợ nhất là không ai có thể giúpTrang 2/133 http://motsach.infoVội Vã Quỳnh Daođỡ tôi.Tháng bẩy, khí trời rất nóng.Tháng bẩy tôi “đang chìm dưới đáy dòng sông”. “Chìm dưới đáy dòng sông” là câu của nhà vănNga Turgueniev, lần đầu đọc nó, tôi mới gần 17 tuổi, trong sự ngờ nghệch chỉ thấy nó rất hay,rất có mùi vị, nhưng không rõ cho lắm nó rốt cuộc là ý tứ gì. Sau đó trong tác phẩm của tôi, tôikhông ngần ngại dẫn dụng câu đó, nói ra thì xấu hổ, vẫn không rõ cho lắm ý tứ của nó. Bây giờ,tôi lại dẫn dụng nó, càng thêm xấu hổ, tôi vẫn không hiểu cho lắm! Tôi mang lại cho nó một giảithích: dòng sông là lưu động, “chìm dưới đáy dòng sông” biểu thị “cái động là nước, cái tĩnh làtôi, cái đi là nước, cái ở lại là tôi, cái vội vã mà qua là nước, cái thiêm thiếp ngủ là tôi”.Dù cho giải thích có đúng hay không, tâm tình của tôi đúng là thế.Đúng trong một ngày tháng bẩy như vậy, có bức thư ngắn đến từ làng Vạn Loan, Bình Đông, rơiđến trước mắt tôi, bên trên viết ngắn gọn:“Nữ sĩ Quỳnh Dao: Chào Bà!Trước đây bà không quen biết tôi, hy vọng về sau bà có thể quen biết tôi, rất kỳ quái, phảikhông?Ở đây có một câu chuyện tôi vẫn muốn viết nhưng viết không nổi, một câu chuyện của tôi, câuchuyện của tôi và “Đà Đà”. “Đà Đà” là tên tục của nàng, gọi theo tiếng Hồ Bắc. Nàng năm nay24 tuổi, tôi 24 tuổi.Tôi và nàng quen nhau trong vũ hội của bạn đồng học vào 8 giờ 10 phút tối ngày 24 tháng 10năm 1977. Ở trong đó, xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện cảm động.Ở chỗ nàng có tư liệu hoàn chỉnh của tôi: thư, phác thảo, tự hoạ, đồ vật các loại.Ở chỗ tôi có ảnh của nàng, ba cuốn nhật ký của tôi, có khoảng 500 bức thư.Tất cả mọi tư liệu đều có, nhưng tôi viết không ra bất kỳ chữ nào.Xin giúp tôi viết ra câu chuyện ấy có được không?Mong đợiChúc bà vui mạnh.Hàn Thanh kính thư,Tái bút: Nàng vốn tên Viên Gia Bội, tôi gọi nàng là “Đà Đà” - Đại học Phụ Nhân. Tôi vốn tênHàng Thanh - Đại học Văn Hóa.Xin liên lạc: Điện thoại nhà tôi (87) 888000”.Bức thư đó không mang lại cho tôi bất kỳ xúc động nào, bởi vì trong thư quả thực không viết rađược cái gì. Mà loại thưm này, tôi cũng đã nhận được quá nhiều. Tôi để thư sang một bên, cơ hồđã quên nó.Vài ngày sau, tôi thu dọn bàn viết lộn xộn, lại nhìn thấy bức thư ấy, đọc lại một lượt, tôi thuậnTrang 3/133 ...

Tài liệu được xem nhiều: