Danh mục

Vòng Cung Lửa ( Nicolai Axanop) - 2

Số trang: 27      Loại file: pdf      Dung lượng: 207.16 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vòng Cung Lửa - 2 Nicolai AxanopCầu chúa giúp đỡ anhTin buổi tối1-3"Gần đây, tại mặt trận Tây Bắc, quân ta đã chuyển sang tấn công tập đoàn quân địch ở De-men-xcơ. Trong tám ngày, quân ta đã giải phóng 302 địa điểm cư dân, trong đó có thành phố Lư-xcô-vô, Da-li-uc-xe". Tổng cục thông tin Liên Xô1-3-1943Vào khoảng bốn giờ sáng, Rôn I-vec-xen gọi Tô-lu-be-ép lên boong và chỉ cho anh những tia sáng yếu chiếu ra từ sau các mỏm đá. Chính ông cầm tay lái, nhẹ nhàng điều khiển con tàu. Và đây, con tàu đã chập...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng Cung Lửa ( Nicolai Axanop) - 2 Vòng Cung Lửa - 2 Nicolai AxanopCầu chúa giúp đỡ anhTin buổi tối1-3Gần đây, tại mặt trận Tây Bắc, quân ta đã chuyển sang tấn công tập đoàn quânđịch ở De-men-xcơ. Trong tám ngày, quân ta đã giải phóng 302 địa điểm c ư dân,trong đó có thành phố Lư-xcô-vô, Da-li-uc-xe.Tổng cục thông tin Liên Xô1-3-1943Vào khoảng bốn giờ sáng, Rôn I-vec-xen gọi Tô-lu-be-ép lên boong và chỉ choanh những tia sáng yếu chiếu ra từ sau các mỏm đá. Chính ông cầm tay lái, nhẹnhàng điều khiển con tàu. Và đây, con tàu đã chập vào luồng ánh sáng và đứng lại.Trong giây lát, ánh lửa yếu ớt lóe lên truyền tín hiệu đã tắt ngấm.Một chiếc thuyền nhỏ dùng để dạo chơi ghé vào mạn tàu I-vec-xen trao vào taymột người nào đó cái xắc của Tô-lu-be-ép, ném chiếc thang dây xuống thuyền, ômlấy vai Tô-lu-be-ép. Giọng ông bỗng trở nên khàn khàn, khe khẽ:-Chúc anh thành công. Cầu Chúa giúp đỡ anh.-Và nhân dân nữa!-Tô-lu-be-ép cứng cáp đáp, và tụt xuống con thuyền đang chòngchành. Chiếc thuyền lướt vào bờ êm ru, còn con tàu đã tan biến trong bóng tối. Tớilúc đó, Tô-lu-be-ép mới sự nhớ ra là không chia tay với Ô-le, con trai của bácthuyền trưởng.Không sao, sẽ còn có những cuộc gặp khác trong tương lai! Hôm nay ta tự hứavới mình, và với những con người tốt bụng này, là sẽ làm mọi việc đến nơi, đếnchốn! Mà nếu ta làm trong, ta sẽ còn gặp lại mọi người trong một thời gian tốtlành và sáng sủa hơn.Con thuyền trôi nhẹ êm và Tô-lu-be-ép chỉ nhìn thấy bóng những người chèothuyền trước mắt, ngoảnh lại đằng sau là đuôi thuyền uốn cong. Nhưng đấy, đáythuyền đã cọ vào mặt cát, những người chèo thuyền nhảy xuống nước lạnh băng.Một người không nói, không rằng men theo mạn thuyền đến chỗ Tô-lu-be-ép,nhấc bổng anh lên, người kia đõ lấy cái xắc.Người bế Tô-lu-be-ép ngạc nhiên nói:-Ồ, sao anh ta nhẹ thế này!Người cầm túi xách của Tô-lu-be-ép khô khan nhận xét:-Thế cậu nghĩ bọn Đức vỗ béo tù binh như bác Giô-mét vỗ lợn trước ngày Giángsinh hay sao? Trước hết, chúng hành hạ chán rồi mới giết chứ!Nước không còn lõm bõm dưới chân, và hai người mang vác đã đi trên cát. Nhưngngười to lớn bồng Tô-lu-be-ép không bỏ anh xuống. Họ sợ để lại thêm dấu vết!-Tô-lu-be-ép nghĩ. Anh muốn nói là anh biết tiếng họ. Nhưng những người kia yênlặng. Con đường dẫn lên núi.Họ đi qua mấy ngôi nhà. Tô-lu-be-ép nhìn thấy chiếc xe hơi đậu sẵn ở đó. Trongxe có lẽ đã nghe tiếng chân người, vì đèn chợt bật sáng, chiếc cửa sau mở ra.Người cao lớn bế Tô-lu-be-ép đưa anh vào xe, đầu vào trước, một bàn tay trong xeđỡ anh ngồi xuống. Sau đó, chiếc túi rơi xuống chân và hai người khuân vác cùngnói:-Chúc may mắn!Người đã bế Tô-lu-be-ép khẽ nói:-Anh ấy suy nhược nặng!Người lái xe lặng lẽ nổ máy, tắt đèn trong xe. Thoạt đầu, chiếc xe lướt nhẹ trên đárăm, sau đó chạy ra đường nhựa, phóng về phía Đông, về phía chân trời đang hửngdần. Nếu ta tin ở điềm lành,-Tô-lu-be-ép nghĩ.-thì mọi điều đều báo hiệu thànhcông. Nhưng dù không mê tín, có nghĩ là ta phải tự tạo ra thành công. Anh bìnhtĩnh ngồi ở góc xe, đôi khi ở chỗ ngoặt hay đường vòng, cảm thấy vai của ngườingồi bên. Nhưng vì cả người lái xe lẫn người ngồi bên đều im lặng, nên anh khôngthể gợi chuyện được.Con đường nhựa vắng vẻ, mà cả vùng đất này cũng vắng lặng. Tô-lu-be-ép cốhình dung ra bản đồ nước Na Uy. Phải, vùng bờ biển ven vịnh này chỉ nhộn nhịpvào mùa nghỉ mà thôi. Có nghĩa là người ta đưa anh ra xa bờ biển, vào vùng trungdu. Tất nhiên là xa Ô-xlô, nơi anh phải làm việc, nhưng có lẽ để cho anh hồi sứcđã. Đối với họ, anh là người tù binh chạy trốn mà, còn sau đó sẽ liệu.Họ đi non một giờ. Trời đã sáng khi chiếc xe rẽ ngoặt khỏi đ ường nhựa chạy quaquãng đường rải xỉ, giữa hai hàng cây đỗ tùng, vào cánh cổng mở sẵn sau đó cổngđóng sập lại khi xe chạy tới một tòa nhà và tắt máy.Người lái xe quay lại, hỏi Tô-lu-be-ép bằng tiếng Anh:-Ông có thể đi một mình, hay cần người giúp đỡ.-Tôi đi được, xin cảm ơn!-Tô-lu-be-ép trả lời và mở cửa xe. Nhưng người lái xe,trả tuổi đã bước ra giúp anh. Người đó lấy tay anh và dẫn vào gần cầu thang.Anh bước vào một tòa nhà biệt thự nhỏ có vẻ như bị bỏ hoang. Rõ ràng về mùađông không có người tới ở đây. Dù lửa trong lò suởi cháy nóng ấm, hơi người thởra vẫn thấy rõ. Nhưng ở phòng tiếp sau, nơi anh được đưa vào qua phòng khách,có một lò sưởi to chạy vòng tròn và ở đây thậm chí thấy nóng nực nữa. Qua chiếccửa lò nhỏ mở ngỏ nhìn thấy những tảng than đá lớn cháy lên ánh lửa màu xanh. Ởđây có kê một chiếc giường nhỏ theo tập quán địa ph ương trên phủ một tấm đệmlông, một chiếc bàn viết nhỏ trên đặt một xếp báo bằng tiếng Na Uy và tiếng Đức,một giá mắc áo mà người thứ hai đưa Tô-lu-be-ép đã treo tất cả những thứ đểtrong túi xách của Tô-lu-be-ép lên, hai chiếc ghế tựa và chiếc bàn con trên còn cóđể những thuốc men gì đó.Người thứ hai sắp xếp các đồ ở trong túi xách ra cũng nói bằ ...

Tài liệu được xem nhiều: