Vòng Cung Lửa - 4 Nicolai AxanopTiếng súng từ bóng tốiTin buổi sáng"Trên các đuờng xe hỏa của nước Pháp, các vụ phá hoại và đột kích gia tăng đột ngột. Những người Pháp yêu nước, từng ngày một, giáng những đòn nặng nề vào các công trình công cộng mà bọn chiếm đóng Đức đang sử dụng. Ở Mác-xây, trong một tuần lễ, sáu đoàn tàu quân sự đã bị lật nhào. Ở gần Li-ông, công nhân đường sắt đã làm cho một đoàn tàu chở lính đâm vào tàu chở hàng. Ở Pa-ri, chỉ trong tháng hai, đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng Cung Lửa ( Nicolai Axanop) - 4 Vòng Cung Lửa - 4 Nicolai AxanopTiếng súng từ bóng tốiTin buổi sángTrên các đuờng xe hỏa của nước Pháp, các vụ phá hoại và đột kích gia tăng độtngột. Những người Pháp yêu nước, từng ngày một, giáng những đòn nặng nề vàocác công trình công cộng mà bọn chiếm đóng Đức đang sử dụng. Ở Mác-xây,trong một tuần lễ, sáu đoàn tàu quân sự đã bị lật nhào. Ở gần Li-ông, công nhânđường sắt đã làm cho một đoàn tàu chở lính đâm vào tàu chở hàng. Ở Pa-ri, chỉtrong tháng hai, đã có 64 đầu tàu bị loại ra khỏi vòng chiến đấu.Tổng cục thông tin Liên Xô29-3-1945Tuần lễ mà Vi-ta vắng mặt không trôi qua vô ích. Tô-lu-be-ép nghiền ngẫm nhữngsố liệu về xuất khẩu các loại quặng khác nhau của các nhà công nghiệp Na Uy vàTra-phích trong suốt cả năm 1942 và ba tháng đầu năm 1943. Muốn nói gì thìnói, vị thứ trưởng công nghiệp nặng đã có lý khi nhắc tới nhà hóa học Nga vĩ đạilúc chia tay với Tô-lu-be-ép. Tô-lu-be-ép mà có được sự tinh tường của Men-đê-le-ép thì có lẽ anh đã hiểu được bọn Đức đang làm điều gì để chống lại quânNga...Tô-lu-be-ép vừa nghĩ và nói với mình, vừa tức uất đến phát điên lên vì không phảimọi sự đều có thể hiểu được qua những con số nghèo nàn của bản thống kê. Tuynhiên, anh cũng hiểu được vài con số và có cái tự nhiên anh đoán ra được. Đếncuối tuần, dựa trên số phần trăm các nguyên liệu phụ gia bọn Đức đặt mua, anh đ ãtính ra, chẳng hạn như công thức một loại thép cực dẻo. Có thể sẽ rất nguy hiểm,nếu bọn Đức sử dụng nó làm vỏ bọc. Loại đạn đại bác 88 ly bắn vào mặt thép nàysẽ xoáy vào đó và mất hết tốc độ. Ngay lúc đó, Tô-lu-be-ép tưởng tượng ra chiếcxe tăng với những đầu đạn đại bác cắm vào lởm chởm như lông nhím, và anh ghingay cái công thức đã làm anh kinh ngạc: thép dẻo và siêu dẻo nếu không dùngtrong chiến tranh cũng có thể ứng dụng tốt trong điều kiện hòa bình.Anh lập các công thức thép vê-na-đi, man-gan, mô-líp-đen, vôn-fram, nhưng đóchỉ là những phỏng đoán không được các thí nghiệm trong phòng thí nghiệm xácnhận. Tuy vậy, từ sáng thứ sáu đến chiều, Tô-lu-be-ép đã ghi tóm tắt các côngthức vào vài dòng và cũng như lần trước, anh mang rượu và thuốc lá tới thăm Ran-sơn, lực sỹ tóc hung.Anh gặp Ran-sơn ở phòng khách. Bác đã thay quần áo bệnh nhân, mặc th ườngphục, riêng tay vẫn buộc băng. Đáp lại câu hỏi của Tô-lu-be-ép sao lại ra viện sớmnhư vậy. Ran-sơn cười khẩy, bảo rằng vì công đoàn ngư nghiệp không chịu thanhtoán viện phí.-Họ bảo rằng vết thương ở bụng không phải do tai nạn lao động,-bác giải thích.-Chẳng lẽ bọn Đức đã can thiệp vào việc này à?-Trong tổ chức công đoàn cũng có đủ bọn phát xít, nhất là giữa đám quấy phá.Đấy là một khía cạnh mới của vấn đề. Tưởng chừng các nhà tổ chức công đoàn NaUy phải nhớ tới số phận của các đồng chí ở nước Đức, nơi bọn Đức đã đập tanmọi sự chống đối, đưa đi tập trung tất cả những ai tham gia hoạt động.-Có những người trong tổ chức công đoàn cho rằng công đoàn phát xít độc đoánhơn nhiều tổ chức công nhân phân tán luôn bất mãn về đủ mọi chuyện!-Ran-sơncười gằn.Bác không từ chối món quà, còn mẩu giấy Tô-lu-be-ép đưa bác đút vào túi áo vàbảo:-Tốt hơn là không nên đến nhà mình, bà xã cho là mình dính vào một chuyện mờám. Thực tình bà ấy nghĩ là mình làm trò buôn lậu, nhưng không vì thế mà bọnmình dễ chịu hơn. Bà ấy tính làm mọi chuyện đến nơi, đến chốn đấy. Tôi sẽ gọiđiện cho anh mỗi sáng thứ thứ, từ mười một đến mười hai giờ. Mật khẩu: thanh tragiao thông. Tại sao anh không sửa chiếc thuyền của anh? Dưới cái vẻ nạt nộ nhưvậy, có thể hẹn gặp mà không lo ngại gì?Bác vẫy bàn tay còn khỏe lúc chia tay và đi thẳng trên phố cảng không ngoái lại.Tô-lu-be-ép nhìn vào cái lưng rộng của bác, bất giác thầm nghĩ: con người ấykhông bao giờ làm hại bạn bè.Ngày thứ bảy trôi qua trong sự chờ đợi đến buồn chán tin tức của Vi-ta. Và chị đãgọi điện, nhưng... từ Béc-lin. Cô Xin-ghe, nữ thư ký của Ma-sơn vẫn quan sát ôngngười Nga với vẻ hết sức tò mò, chạy xổ vào phòng số sáu của anh, giục vội:-Ngài có điện thoại! Từ Béc-lin gọi về!Giọng nói đáng yêu, đầy thương nhớ xa xăm như từ hoang mạc của Sao Hỏa vọngvề:-Anh Vô-lô-đi-a thân yêu! Em sẽ về chậm. Nhưng em nhớ, em nhớ đấy!Ở Béc-lin, chị không dám nói tiếng Nga, nhưng anh hiểu chữ nhớ của chị khôngchỉ là tình cảm nhớ thương anh mà chị không lãng quên và muốn thổ lộ, nó cònliên quan tới công việc mà anh đã dẫn dắt chị vào. Với câu hỏi: Bao giờ em trởvề? chị buồn rầu đáp: Em không biết, không biết được!.Và anh nghĩ thầm là Ac-vit Ma-sơn sẽ giữ chị ở lại Bec-lin tới già, hay ít ra, làcũng đến lúc anh vĩnh viễn biến mất. Nhưng khi Tô-lu-be-ép hỏi: Nhưng em sẽvề chứ?, anh hết sức vui sướng được nghe tiếng: Vâng, vâng, vâng! tha thiết.Vào một giờ trưa, Xa-vét Xve-sơn tới chỗ anh, mời anh đến biệt thự chơi. Hóa ralà Vi-ta đã gọi điện cho cả ông và yêu cầu ông quan tấm đến vị khách. Tô-lu-be-ép cất giấy tờ rồi v ...