Giám đốc Công thấy trong người khó ở, thở khó, ngón chân, ngón tay đau nhức nên bảo lái xe Tương đưa ông đi bệnh viện khám bệnh. Sau khi khám tim, chụp phổi, thử máu và nước tiểu xong, bác sĩ kết luận giám đốc Công bị bệnh gút do quá béo vì vậy phải ăn kiêng, không được uống bia, ăn chất béo và chất đạm đặc biệt là thịt chó. Thịt chó rất nhiều đạm là kẻ thù không đợi trời chung với người bị bệnh gút, người bệnh chỉ cần ăn vài miếng thịt chó vào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng đời quẩn quanh Vòng đời quẩn quanh TRUYỆN NGẮN CỦA VŨ ĐẢMGiám đốc Công thấy trong người khó ở, thở khó, ngón chân, ngón tay đau nhức nên bảolái xe Tương đưa ông đi bệnh viện khám bệnh. Sau khi khám tim, chụp phổi, thử máu vànước tiểu xong, bác sĩ kết luận giám đốc Công bị bệnh gút do quá béo vì vậy phải ănkiêng, không được uống bia, ăn chất béo và chất đạm đặc biệt là thịt chó.Thịt chó rất nhiều đạm là kẻ thù không đợi trời chung với người bị bệnh gút, người bệnhchỉ cần ăn vài miếng thịt chó vào là biết tay nhau ngay, khớp các ngón chân, ngón tay đaunhức, sưng tấy. Nghe bác sĩ giải thích, giám đốc Công có vẻ rất buồn, nỗi buồn này cóthể ví như người vợ đang căng tràn sức sống nhưng trong đêm đông giá lạnh lại phải ômanh chồng bất lực. Điều này cũng dễ hiểu vì sở thích ăn thịt chó của giám đốc Công đượcdi truyền theo tính chất cha truyền con nối.Cụ nội của giám đốc Công có thể ăn thịt chó thay cơm, có lần cụ ăn năm bữa thịt chótrong ngày, bị ỉa chảy cấp tính phải đi cấp cứu nằm viện mất mười ngày. Những tưởngsau đấy cụ sẽ kinh tởm thịt chó đến chết, nào ngờ vừa xuất viện buổi sáng thì buổi trưa đãthấy cụ nhắm rượu với thịt chó ở nhà lão Tàm. Mồm nhồm nhàm nhai thịt chó, cụ bảosống ở đời mà không được thưởng thức cái món thịt cầy thì thà chết còn hơn. Vậy nênvừa mới từ cõi chết trở về, cụ đã lại xơi. Cụ cũng có ý thức truyền bá lại cho con cháu cáisở thích ăn thịt chó, ngoài mục đích để tăng cường sức khoẻ còn đặt niềm tin có nhiềucháu, chắt, chút, chít mang giống đực nối dõi tông đường mãi mãi.Ông nội của giám đốc Công, vào cái thời bao cấp, nhiệm vụ quan trọng nhất của ông là đikhắp làng trên xóm dưới xem nhà nào có con chó mỡ màng là thông báo cho chủ nhiệmhợp tác xã xuất thóc trong kho đổi chó về để liên hoan đánh chén; trong một năm khothóc của hợp tác xã hao đi hơn chục tấm thóc cũng chỉ vì thịt chó. Tất nhiên khi lậpchứng từ cho sự hao hụt thóc này được ông chủ nhiệm hợp tác xã đưa vào danh mục cứutrợ cho những gia đình chính sách, thương binh liệt sĩ hoặc hộ nghèo.Bố của giám đốc Công nghiện thịt chó đến mức ở làng có con chó điên cắn người, ngườibị điên, chó lăn ra chết, thế mà ông xin con chó về giết thịt; cả nhà kêu khóc can ngăn,ông bảo chó điên đại bổ, ăn vào chẳng những không bị điên mà còn thông minh ra. Chảbiết ăn chó điên thì sẽ thông minh thật hay không nhưng quả thật sau đó, bố của giám đốcCông nghĩ ra được rất nhiều mưu kế để lừa tiền và lừa tình của đám đàn bà, con gái tronglàng và các vùng phụ cận. Thậm chí vợ của chủ tịch xã còn cuỗm sạch số tiền mà chồngtham ô được rủ bố giám đốc Công bỏ nhà trốn vào Sài Gòn sinh sống. Đến khi hết tiền,đôi nhân tình này trở về quê thì cũng là lúc mà cái bụng của vợ chủ tịch xã đi lại rất nặngnề.Dĩ nhiên với bề dày truyền thống thích ăn thịt chó của gia đình như vậy thì việc cu Côngmới năm tuổi ăn hết hai bát tô đầy rựa mận thịt chó trong sự thán phục của người làngcũng là chuyện thường tình. Và khi lớn lên, trở thành giám đốc, Công thường nhật đếnlàng thịt chó Nhật Tân âu cũng là chuyện thường tình.Thông tin giám đốc Công bị bệnh gút phải ăn kiêng, tuyệt đối không được đả dộng đếnthịt chó nhanh chóng đến tai ông trưởng phòng hành chính, ông lập tức xuống nhà bếpdặn dò đầu bếp phải thế này, thế này...Như thường lệ, vào lúc 11giờ 30 phút, giám đốc Công xuống nhà ăn của cơ quan, vốnquen ăn những món đặc sản, nhất là thịt chó nhưng nhìn thấy trên bàn ăn dành riêng chogiám đốc, toàn những món ăn dân dã, rau muống luộc vắt chanh; đậu phụ luộc, đậu phụrán, đậu phụ sốt cà chua thì giám đốc Công cứ thấy lợm giọng, như thể là mấy bà đangnghén, nhìn thấy cơm là oẹ, oẹ.Ngửa mặt lên thở dài, chợt nhìn thấy cái khẩu hiệu treo ở vị trí trang trọng trên tường ăn đậu phụ là khỏe mạnh và thông minh!, giám đốc Công bắt đầu cầm đũa, ông khẩykhẩy mấy miếng đậu rán, chọn miếng nhỏ nhất gắp vào mồm, nhai một cách thong thả.Lạ miệng, ăn được, ông gắp đến đậu sốt, rồi đến đậu luộc, cứ thế ông ăn khá ngon miệngbữa cơm của một nhà tu hành chính thống. Lúc đứng lên, giám đốc Công tự bảo, ồ hay,hoá ra cái khẩu hiệu đánh đòn tâm lý vào cái miệng và cái dạ dày của mình khá hiệu quả.Lại thầm nhủ, cái tay trưởng phòng hành chính mê thịt chó hơn mê vợ thế mà nghĩ rađược cái trò này thì quả là thông minh, người này biết chiều lòng thủ trưởng, tâm đầu ýhợp, có thể cất nhắc trọng dụng được!Nhìn thấy mâm giám đốc Công ăn toàn đậu phụ nên bữa trưa hôm sau , mâm của phógiám đốc, mâm của chủ tịch công đoàn, mâm của các trưởng phó phòng cũng bắt đầu lấymón đậu phụ làm món ăn chính thống. Trưa hôm sau nữa, trên mâm cơm của rất nhiềunhân viên cũng đã thấy xuất hiện rất nhiều đậu phụ. Phản ứng ăn đậu phụ dây chuyềnnhanh chóng biến thành phong trào ăn đậu phụ để cho khỏe mạnh, thông minh trong khắpcơ quan và đi vào nề nếp. Ông trưởng phòng hành chính còn đưa việc ăn đậu phụ bổ sungvào qui chế của cơ quan ...