1. Mùa hè. Sài Gòn mưa chụp giựt. Di bị mắc kẹt lại thành phố phương Nam đầy ắp những cơn mưa bóng mây. Di cần phải ở lại đây, để tìm một người. 2. Dấu vết duy nhất còn lại của M. là căn hộ chung cư nằm bên rìa thành phố. Ở nơi đó, mọi thứ dường như vẫn còn ướp đầy hơi thở M, dáng hình M. M đã sống ở chung cư cũ kĩ, mốc rửa đó năm năm kể từ năm đầu Đại học, mặc dù với thu nhập của M sau khi ra trường,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vọng khúc Vọng khúc Tặng một người đã từ bỏ khói bụi Sài Gòn… TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINH1.Mùa hè. Sài Gòn mưa chụp giựt. Di bị mắc kẹt lại thành phố phương Nam đầy ắp nhữngcơn mưa bóng mây. Di cần phải ở lại đây, để tìm một người.2. Dấu vết duy nhất còn lại của M. là căn hộ chung cư nằm bên rìa thành phố. Ở nơi đó,mọi thứ dường như vẫn còn ướp đầy hơi thở M, dáng hình M. M đã sống ở chung cư cũkĩ, mốc rửa đó năm năm kể từ năm đầu Đại học, mặc dù với thu nhập của M sau khi ratrường, M có thể tìm đến nơi ở khá hơn. Điều khiến M không rời bỏ căn hộ chung cư mộtphòng và một gian bếp nhỏ, được xây dựng từ mấy chục năm trước là bởi vẻ cũ kĩ, giànua của nó. Từng lớp gạch gây cho người ta cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào, sẽ vụn vỡ.Màu rêu chết bám dày đặc phía ngoài các bức tường, và cái toilet chung được xây dựngtrên sân thượng trở thành hấp lực không cản nổi. Di không hiểu tại sao người ta lại xâymột cái toilet chung trên sân thượng trống hoác và càng không hiểu tại sao M có thể thíchnghi với điều đó, khi căn phòng M ở nằm ngay dưới toilet hôi hám ấy? Khi Di hỏi, Mcười cười bảo, đó là nơi dơ dơ bẩn bẩn, xứng đáng để sống một cuộc đời cũng dơ dơ bẩnbẩn nốt. Di không hỏi thêm nữa, lẳng lặng chấp nhận cuộc sống của M và dự phần vào nómột cách lặng lẽ nhất có thể. Mỗi lần trở lại căn hộ, mắt Di luôn thấy hình ảnh M ngồicạnh bàn, nhìn thật xa, thật sâu bên ngoài, nhìn mà như không nhìn. Ánh sáng soinghiêng nghiêng khuôn mặt già nua quá nhiều so với tuổi thanh xuân, hai gò má cao đẩyvẻ hốc hác lên đến tận đỉnh điểm, khiến M mang vẻ xanh xao, xa vắng, nhuốm thứ màuchết chóc. Lặng yên, M hòa vào bầu không khí cô độc xung quanh mình. M bảo, cónhững người sinh ra không phải để sống mà để im lặng trong số đông, để làm phông nềncho kẻ khác, để nhanh chóng già nua, mỏi mệt và chết đi.Lần cuối cùng, khi cả hai đứng trên sân thượng, cạnh toilet hôi hám, không hiểu sao, Mnói nhiều về bộ phim “Forrest Gump” có Tom Hanks đóng. Ba tháng gần đây, đêm nàoM cũng ngồi trước màn hình, xem đi xem lại bộ phim đó.- Người đàn ông đó đã chạy ba năm, hai tháng, mười bốn ngày và mười sáu giờ Di ạ!Đơn giản là chạy, không vì bất cứ lý do gì, không nghĩ ngợi gì, không cầu mong gì.Trong mắt M, Di đọc được sự háo hức lạ kỳ. Và cũng trong lúc đó, giọng M nhẹ, dịu, thìthào nói về cái chết. Không phải chết vì thất tình, thất nghiệp, hay tỉ tỉ lý do chán nảnkhác mà đơn giản, với M chết là một điều cần phải biết, một nơi đáng để người ta đi đến.Những ngày tháng Bảy, khi M đột ngột rời khỏi căn hộ, Di thường giật mình bởi tiếngchuông điện thoại âm vang trong đầu. Di tưởng tượng người ta sẽ gọi cho Di, với tư cáchDi là người thân duy nhất của kẻ đã chết. Mồ hôi rịn ra trên trán, trong lòng bàn tay khitrước mắt di là hình ảnh M treo cổ lủng lẳng trên trần nhà. Di giật mình, quanh căn phòngbóng tối đặc quánh. Những ngày tháng Bảy ấy, Di thường nghĩ, dường như mình đangsống trong một giấc mộng. Giấc mộng tẻ ngắt, dài thượt, ẩm mùi cũ mốc, không có điểmkhởi đầu, không có kết thúc. Di soi gương, nhận ra khuôn mặt hai mươi lăm đã trượt xadấu mốc tuổi tác. Tóc dài sau gáy, khuôn mặt sáp xám, hốc mắt trũng sâu vì những đêmkhông biết mình đang ngủ hay đang thức.M ra đi để lại nhiều chua xót đến vậy sao?3. Di trở lại chung cư vào giữa tháng Bảy, với chiếc chìa khóa nhét trong phong thư đểtrước cửa phòng Di. M đã để nó lại trước khi ra đi. Tạch! Chiếc khóa đã nằm đúng vị trí cần thiết. Cửa căn phòng mở. Sự bừa bộn ập ngay vàomắt. Mấy con chuột thấy người và ánh sáng vội vàng chạy nháo nhào trốn vào góc tủ.Quần áo bùng nhùng. Chăn đệm ngổn ngang. Giày dép mỗi nơi mỗi chiếc. Giày đè lêntất. Tất phủ lên phân chuột. Trong một đôi giày khác, ở góc khác có những quả trứngthằn lằn trắng muốt, bé xíu, tinh mắt nhìn sẽ thấy vệt đen đại diện cho sự sống đang nằmdưới lớp vỏ trắng mỏng. Di lặng im đặt mấy thứ trở về vị trí cũ. Đưa tay lần mò chạmvào mớ đồ đạc bừa bộn ấy, trong Di bỗng hiện lên vệt màu đỏ quạch nhức nhối trongkhoảng trống trắng xóa trong ký ức. Di nhớ M của những ngày tháng năm cả hai cùng vấtvưởng với thuốc an thần mỗi đêm, cùng say nỗi niềm gì đó rất lạ, đầu óc mụ mị, khôngthể mở mắt ra được. Cứ nhắm mắt và sống trong đời. Di - và M dường như đang hóathành hai con sói, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên đỉnh núi, sương lạnh phủ lên da thịt, côđộc không chịu nổi, phải cất giọng đầy thê lương. Không có âm thanh nào vọng lại đáptrả. Rừng tịnh không tiếng động. Chim chóc im ắng. Hai con sói rẽ ra hai hướng, ngoáiđầu nhìn nhau, và đi. Lá xào xạc dưới chân. Bước chân hai con sói loạc choạc đi vàorừng thẳm khuất nẻo lạnh lùng. Năm đó, M vào làm ở vị trí thiết kế trong công ty quảngcáo với mức lương ổn định và càng ngày càng đẩy sâu mình vào vỏ bọc đơn độc. Còn Di,bỏ học khi bước vào năm cuối Đại học. Họ hỏi vì ...