“Vòng luân hồi của chữ” là sự khước từ mô thức kết cấu truyền thống, người đọc tiếp cận văn bản từ trên xống, cũng có thể lần theo thứ tự 1-2-3... Ấy là những mảnh ghép bị đảo lộn, như chính những nhân vật trôi lăn trong luân hồi vẫn không nhận ra kiếp mình.9. Không nằm ở thì tương lai, đây là giấc mơ về sự thật xảy ra chưa lâu và duy nhất trong cuộc đời tôi? Còn hiện tại: vợ tôi khóc. Tôi không rõ cô ấy đã khóc như thế nào, khóc vì lẽ gì....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng luân hồi của chữ Vòng luân hồi của chữ TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊN“Vòng luân hồi của chữ” là sự khước từ mô thức kết cấu truyền thống, người đọc tiếpcận văn bản từ trên xống, cũng có thể lần theo thứ tự 1-2-3... Ấy là những mảnh ghép bịđảo lộn, như chính những nhân vật trôi lăn trong luân hồi vẫn không nhận ra kiếp mình.9. Không nằm ở thì tương lai, đây là giấc mơ về sự thật xảy ra chưa lâu và duy nhất trongcuộc đời tôi?Còn hiện tại: vợ tôi khóc. Tôi không rõ cô ấy đã khóc như thế nào, khóc vì lẽ gì. Nướcmắt chảy tràn ngực tôi (lúc cả hai chìm trong giấc ngủ), đấy là minh chứng. Tôi thấylạnh... Tiếng khóc, xoáy vào não, và tôi giật tỉnh lúc trời chưa thể sáng.3. Tối nào tôi cũng có một phíc nước sôi từ tay vợ. Đến tinh mơ nước giảm xuống cònkhoảng 900, pha trà ngon nhất. Tôi ngồi bó gối như một lão già ở thềm cửa.Ngôi nhà hàng xóm bên kia, đứa trẻ nít đã nín, chẳng hay mẹ nó còn thức? Tôi nhấp trà.Nước xanh, vị ngọt gờn gợn. Thơm. Tôi lại nhấp thêm ngụm mới, rồi nâng lên mũi.Khứu giác phát hiện mùi hương lạ. Tôi ngửi tiếp. Rất thơm, át cả mùi trà. Não hoạt động,thị giác nhận lệnh. Tôi hạ ly trà xuống, nhìn. Giật nảy. Ly trà văng khỏi tay, choangxuống nền nhà, vỡ.5. Vợ tôi thức giấc. Cũng không lệch mấy so với thường lệ, đi thể dục cùng mấy mụtrong xóm.Mang khuôn mặt thất sắc, tôi trèo lên gác như có bóng ma nào dụ. Tôi lấy cái chén xuốngtráng qua, và rót trà. Lúc này mấy mụ hàng xóm đã cùng vợ tôi đi bộ quãng xa rồi.Không có gì lạ. Cái chén mới, nước xanh, mùi thơm của trà Bắc Thái, vị ngọt nơi cổhọng tôi.Tôi vẫn còn lưu cảm giác mỗi lần đặt tay lên đít chén, từ rất lâu. Cái chén này chạy đếntừng chữ cái trên bàn cờ tâm linh 24 ô, để ghép nên những thông điệp từ cõi khác. Tôisoát lại các sự kiện liên quan đến quá khứ vị lai, kết luận thần Chén phán đúng đến chínmươi mốt phần trăm. Đáng tin nhất là trận đấu giữa Việt nam và Singapore, một ngườibạn của tôi ở Hà Nội gọi điện vào nhờ tôi hỏi thần xem tỉ số là bao nhiêu. Lúc đó chưahết hiệp 1. Tôi hỏi thần thì được biết tỉ số 0-1 nghiêng về đội bạn. Tôi truyền lại qua điệnthoại, chưa kịp hỏi han gì thêm ông bạn thì máy cúp. Trận đấu kết thúc, tôi thở phào vớiniềm kiêu hãnh, rằng tôi có một người bạn là Thần, là Thánh; chẳng những đoán đúng tỉsố mà còn y chóc phút giây bàn thắng bay vào lưới. Vừa lúc thì điện thoại reo. Cá độtrúng, đời ông bạn lên hương. Tôi hoảng hồn. Loay hoay. Không tắt điện thoại, cũngchẳng nghe thêm lời nào. Tôi bày bàn cờ tâm linh phẳng phiu, quỳ gối, chắp tay bái lạy.Xin thần tha thứ, con không cố ý, không biết là bạn con cá độ... Tôi run run đặt hờ ngóntrỏ lên đít chén, cái chén chạy tứ tung, rồi cũng ghép được câu chữ.- Ta biết bạn ngươi cá độ. Nhưng đó là món nợ từ kiếp trước, nay “nghiệp” xui họ phảitrả cho bạn ngươi. Lẽ ra chưa đến thời hạn, nhưng thuận đây ta không ngăn cản. Bạnngươi cũng có cá độ bao giờ, đúng không?Tôi gật. Chợt nghĩ, thần Chén ơi hỡi thần Chén, thần là ai, ở đâu trong không gian mà gìcũng biết? Nhưng ngay ý nghĩ đó cũng “buộc” thần đưa ra câu trả lời.- Ta người Chàm. Ta mất lúc mười một tuổi.Rùng rợn, tôi co tay như phải điện.- Thế... thần có… thù ai...?Cái chén câm. Tôi thì tự trách mình là một người cực kỳ ngu xuẩn. Rồi thì tôi tự an ủi, ừ,nếu thần giận tôi, thù tôi là một người Việt, thần đâu có chịu tới nhà tôi.Bây giờ cái chén ấm nóng trong tay tôi, chẳng gì đặc biệt. Thần Chén không có trong lytrà tôi uống. Vô tri.Chính lúc này, việc dùng cái chén trong tay tôi (chính là thần Chén) để uống trà, cũngnặng nghiệp như ai đó bê cái bát nhang từ trên bàn thờ xuống đựng nước đái...2. Đứa trẻ hàng xóm khóc. Thường khi nó sẽ nín sau dăm ba phút, khi người phụ nữ bỏchồng về với cha suốt tuần nay trở dậy miệng không ngớt “mẹ đây mẹ đây, mẹ đây nè...”.Nhưng lần này thì nó vẫn khóc. Khóc thét. Ngằn ngặt. Tôi ngồi, mở cửa nhìn ra, trời xâmxẩm, không cần đèn cũng thấy rõ mảnh vườn hoang bên kia, nơi góc tôi thường dậy đitiểu. Đứa trẻ vẫn chưa dứt. Mẹ dỗ mãi không được thì bồng ra hiên, nó đỡ khóc, chỉ nấc.Tôi thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ rất trẻ ấy. Nàng.Tôi bật điện. Ánh sáng của hai nhà hòa vào nhau. Trà đậm. Mỗi sớm, tôi và ông già làcha nàng đang dỗ con nín kia thường uống trà, sau đó tôi tới công sở, còn ông quét dọn từtrong nhà ra vườn, rồi đi chợ. Mươi ngày trước, chủ nhật, tôi thấy mẹ con nàng về ở mộtngày. Lần đầu tiên kể từ lúc tôi tới mua đất dựng nhà tại đây, mẹ con nàng về ngoại lâunhư vậy. Ngày mai, ngày kia..., thấy lạ, khác thường, tôi dò hỏi khi mời ông ly rượu ởquán tạp hóa ngoài xóm. Ông khóc. Bảo ngày xưa tui xách gậy đuổi hai đứa tách ra baotrận, nhưng chúng vẫn quyết sống chung... Ba đêm nay tui phải qua bên thằng cháu, ởnhà không tài nào ngủ được.Tôi ngó qua nhà ông, nàng vẫn bồng con, nó đã nín. Tôi không lộ diện. Dạo này tôi cũngít qua với ông, sợ xóm làng dị nghị, ông càng buồn. Đêm nay ông cũng ngủ lại ở nhà đứacháu, nếu không đã trở dậy; thấy ông chắc chắn tôi sẽ mời qua trà lá luôn.7. Vợ tôi hễ nghe tiếng gọi của mụ hàng xóm, là mặc ngay áo ngực, tròng áo lót mở cửanhào theo. Con chó đực lai Tây của nhà tôi nhân cửa mở lao theo như sợ tôi phát hiện bắtlại, xích lại. Nói phải tội, tôi nghĩ nó “ưa” vợ tôi. Vợ tôi đi đâu nó cũng trù trừ theo bằngđược. Tự nhiên đầu tôi vụt hiện ý nghĩ điên rồ mà không kịp ngăn chặn: nếu chó giao hợpvới người sẽ sinh ra loài gì?... Đứa bé bên kia lại khóc, nàng ru: Thôi rồi đũa đã có đôi,đèo bòng chi nữa tội trời ai mang... (À ôi...) Đi mô cho thiếp đi cùng, đói no thiếp chịu,(mà) lạnh lùng thiếp cam...Tôi rùng mình. Nàng là ai? Con ông già thường uống trà với tôi, dĩ nhiên. Nhưng kiếptrước, kiếp trước nữa... Nàng là ai? Tôi vụt nhớ thần Chén. Phải hỏi thần Chén. Tôi đứngdậy theo phản xạ rất tự nhiên. Lê gác. Tôi vẫn nhớ cái chén nằm xó nào.6. Lần cuối tôi “nói chuyện” với thần tính đến giờ cũng hơn năm. Khi cái chén đư ...