Danh mục

Vong niên nói chuyện tầm phào

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 231.80 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông Ta không hẳn nhân vật chính của những trang viết này. Tôi phác họa sơ qua cho bạn đọc dễ hình dung. Tuổi sáu mốt. Gầy. Tóc đốm bạc. Răng rụng mỗi hàm quá nửa. Cười từng tràng giòn khúm. Nhẽ ra tôi phải thu âm mở các bạn nghe; giờ chỉ muốn nói, ông kể chuyện tếu, chính nhờ tràng cười khiến người nghe muốn cười theo. Ông thuộc típ ít xê dịch, con cháu kèo nài mời ông về ở một vài ngày, sáng cà phê bún giò bò lết có cả, không chịu. Nhớ nhà, nhớ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vong niên nói chuyện tầm phào Vong niên nói chuyện tầm phào TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊNÔng Ta không hẳn nhân vật chính của những trang viết này. Tôi phác họa sơ qua cho bạnđọc dễ hình dung. Tuổi sáu mốt. Gầy. Tóc đốm bạc. Răng rụng mỗi hàm quá nửa. Cườitừng tràng giòn khúm. Nhẽ ra tôi phải thu âm mở các bạn nghe; giờ chỉ muốn nói, ông kểchuyện tếu, chính nhờ tràng cười khiến người nghe muốn cười theo.Ông thuộc típ ít xê dịch, con cháu kèo nài mời ông về ở một vài ngày, sáng cà phê búngiò bò lết có cả, không chịu. Nhớ nhà, nhớ vườn tược, nhớ hàng xóm (có tôi), nhớ cô haicon hay đi mua chai bao cứ ngang cổng là “có chi không ông”; không ông cũng trả lời“có”. Sáng đó cụ mi đi làm, tầm tám giờ nó qua ngõ, tau bán cho một mớ, nó tính vị chihai tư ngàn ông ạ, tau cười ậm ừ, bảo “cho đó”... Nói thật tau thấy cái mặt o chòn chònsao giống vợ tau hồi xưa quá. Nó cũng vui, thế là tau chọc (không biết có thật hay ôngbịa thêm kể cho tôi vui): Bữa ni cứ ghé vô, cứ ghé vô, có chi để cho. Tau còn cục sắtnguội đây tau để cho nốt. Hắn bảo cắn cỏ con lạy ông, để con kiếm gạo nuôi chồng... Lầnđầu tiên ông rủ tôi ra khỏi làng, lại là đi chùa. Bảo “đi”, bạn tau trụ trì. Ông thầy nàytrước là bạn tau, sau bỏ nhà cửa lên chùa nương náu. Hễ tau lên ông niềm nở đón tiếp,gọi vào phòng lấy bia lon tủ lạnh ra mời (cùng uống). Có hôm tau lên một chắc, ông cònbận tiếp các thí nữ ở phòng khách. Tau đợi. Đến lúc gặp lão cứ một hai thông cảm. Taumới cười cười... Té chùa có nho Mỹ sa bu chê Tàu à. Ta đến nhiều lần không mời lại đưasa bu chê đưa nho Mỹ mời các em. Ha ha ha… (ông cười khi kể với tôi thế). Lão mới đẩytau vô phòng riêng, một hai thôi Ta ơi, khi có khách gọi bằng thầy với tui nhờ… Vậy chớgiờ lão đạo đức lắm, cả vùng ai cũng trọng, ai gặp cũng xá lạy như thánh sống. Chứ mônhư thằng cha giả cạo đầu làm sư hay tới nhà con mệ đầu xóm này này (ông đưa tay chỉ).Nhôông hắn chết lâu rồi. Năm ngoái cha tới tìm mua đất, nói xây cái am tịnh tâm. Tịnhmô nỏ thấy, gặp mụ nớ “lấy” luôn (từ lấy ở đây nghĩa là... ấy). Này cụ mi, tâm ác địakhông tu tập mà giả cạo đầu làm sư tội nặng lắm phải không? Tôi gật, bảo đọa địa ngụccó khi. Vậy à. Hắn cứ khuya tới, rồi chưa tỏ mặt người khăn gói chạy làng. Tau hay dậysớm pha trà, tau biết hết. Sớm đó tau mới giả bộ cầm đèn tới ngang vườn rọi tìm gà… taugiả giọng gà tau gọi: trọctrọctrọc trọctrọc ác! Trọctrọctrọc trọctrọc trọctrọc ác!...Ông Ta vợ mất lúc ông mới ngoại tứ tuần, còn sung mãn. Tuổi mà có lần họ gọi ông tớibửa củi, hai mẹ con nhà đó cứ nhìn thân hình ông suốt buổi. Ông còn thêm: Góa chồng;đứa con tật nguyền, xác định trước không chồng. Xóm làng thông tin, từ sau ngày vợmất, ông Ta say khướt mấy tháng liền. Nhiều hôm ngất ngư dọc đường, vừa đi vừa chưởi.Chưởi lút mặt vợ chồng đứa thứ hai, sau đó nằm luôn góc đường, con cháu che mặt màyvác ông về nhà. Ngày mai tổ chức một cuộc họp gia đình. Nào con cháu dâu rể cùng loamột miệng, chõ tai ông mà réo. Vậy là ông Tu. Không rượu chè, không cờ bạc... nghĩa làba món trần ai chỉ dụng có một. Thường ông lên phố với mấy nàng mỗi năm vài dạo, mộtlà kỵ giỗ mẹ cha, con cháu tề tựu, mừng cha mừng ông sống thêm nhiều tuổi, hai là dịpđầu năm mới, dâu rể cũng đủ đầy, lì xì. Dư dả. Ông làm một cuốc xe ôm lên thẳng nhàhàng vừa vừa... khoảng hai tiếng thì trở về. Mai lại ư rằng kể loang cả xóm nghe, trướcnhất là tôi. Ông bảo mấy thằng nhà giàu trong xã kẹt xỉn, cứ gạ gẫm lấy bậy nhau. Tau thìmột đời. Có thằng chủ thầu lấy bậy vợ thợ, tau mới hoét cho. Mi có tiền bỏ ra ít nhiều taudẫn đường zui zẻ, toàn em trẻ trung thơm lựng, làm chi phải chùng lén mất tư cách vậy.Này nha, hôm kia Ta “xuống núi”, mụ chủ gọi cho một con hết ngon, chưa đầy ba mươi,trắng, tròn như hột mít. Ngồi hát ka-kê được vài bài hắn thấy tau vui quá, cười đã quá,nằm bặn lên đùi tau luôn, như bạn thân, như tri kỷ. Tau mới thè thẹ đưa tay sờ mò, thằngcu dựng đứng, chưa định mục tiêu đã đòi bắn chỉ thiên… Cười... Hay như lão bạn cuốixóm này, u tám mươi khú đế vẫn giường không. Tiền bó lại từng cục nhét đòn đôông chomối ăn. Bữa rồi tau xuống, bảo tiền mô đưa Ta coi Ta dẫn đi ngoẻn cái rồi xuống lỗ...Mai lại ông hì hục làm giàn bầu. Ông mua tre khắp xóm, tự chặt, róc, tự vác về. Khoảnhvườn gần trăm mét vuông, một mình chỉ trong ngày làm cái giàn vững cấp bão số mườitrở lui không lay chuyển. Tháng sau bầu ra trái bằng ngón chân thõng chi chít. Tôi chọc,chà ra tết tha hồ tiền đi phố. “Ka kê hả”... nguyên từ ka ra ô kê, ông nói nhanh (hay nóitắt) thành ka kê, sau là giơ răng cười nhẹ, thỏ thẻ như trẻ nít. Cụ mi nhát quá chứ khôngtau dẫn đi, có mấy mái ngon lắm, đáng tuổi con mình. Nên chi tau bảo thôi cởi cho anhngắm chút, thơng thơng bụ cho vui chứ ai làm chi tội. Ha ha... Bây giờ thì ông cười lớn.Vỡ ra.Sáng sớm hôm sau như thường lệ tôi qua uống trà với ông. Tôi luôn qua trễ. Ông dậy tầmnăm giờ, tự đun nước bằng củi chứ không dùng ấm điện, xong pha cà phê gói ngồi uốngchờ tôi qua trà lá. Nhưng cũng có hôm ông dậy sớm quá, pha trà uống rồi tôi vẫn chưaqua, ông bèn cầm chổi cán dàn quét khắp vườn. Vừa quét vừa đánh tiếng. Chỉ tiếng chổikhông đã khiến tôi thức, nhưng mấy ai nằm với vợ mà vùng dậy liền được, nhứt là nhữnghôm trời se se. Mới thấy mặt tôi, ông nói nhỏ (vợ tôi trong nhà cũng nghe thấu): Hồi đêmlỡ gắng thêm cái há... Rồi (tràng cười) ông chuyển qua nói to: Tau chờ mãi không thấyqua uống trà, đang tính đôi đá lên mái nhà cụ mi đây.Nhắc đến chuyện đôi đá, thiết nghĩ cũng cần nhắc lại một chuyện, hồi tôi đến đây ở mộtnăm, tụi con nít tức gì mà đứng ở vườn nhà ai ném đá choang choảng, những cục tướng.Nếu mái nhà tôi không lợp bằng biarô đã vỡ ngói vỡ đầu. Mai lại tôi mách, ông Ta bảomấy thằng mất dạy nhất xóm này đấy. Hắn thấy chú mi lạ làm oai ấy mà. Tau a... với taua... bẻ tay hết. Chẳng biết chúng có nghe không mà một chập tối tôi ngồi nước ngon vớiông chợt, choang! Tôi giật mình. Còn ông thì chết ngồi ...

Tài liệu được xem nhiều: