Danh mục

Vọng phu làng Cát

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 224.22 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mạ nói, thằng Văn đi như thế cũng đã được sáu năm rồi, tình nghĩa con dành cho nó mạ thấy không mấy ai bằng, bây chừ có người nào thương yêu thì con cứ nhận lời đi... Mưa không nói như mạ mà vẫn ngậm ngùi buồn thương, dăng dăng từ cửa sông Linh vào, trắng xóa. Biển, gần thôi, ầm ào sóng dội dưới bầu trời chưa được thắp sáng. Màu trắng của mưa, màu trắng của cát và có lẽ cả màu trắng của những ngọn sóng vỗ bờ nữa đang hòa trộn vào nhau, nao nao...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vọng phu làng Cát Vọng phu làng Cát TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HỮU QUÝMạ nói, thằng Văn đi như thế cũng đã được sáu năm rồi, tình nghĩa con dành cho nó mạthấy không mấy ai bằng, bây chừ có người nào thương yêu thì con cứ nhận lời đi...Mưa không nói như mạ mà vẫn ngậm ngùi buồn thương, dăng dăng từ cửa sông Linhvào, trắng xóa. Biển, gần thôi, ầm ào sóng dội dưới bầu trời chưa được thắp sáng. Màutrắng của mưa, màu trắng của cát và có lẽ cả màu trắng của những ngọn sóng vỗ bờ nữađang hòa trộn vào nhau, nao nao trắng, trong nỗi thổn thức của người góa phụ tuổi bamươi.Dạ, mạ cứ để từ từ cho con nghĩ, bên con đã có mạ, có thằng Hiếu và cả chồng con nữa...cũng ấm áp lắm rồi. Con chẳng muốn gì hơn, chỉ thương mạ ngày một già yếu thêm,thằng Hiếu mồ côi cha sớm quá. Trà từ tốn trả lời mạ rồi bước đến bàn thờ thắp mấy nénhương cho người đã khuất. Người trong ảnh thờ là một thiếu úy hải quân có khuôn mặthiền từ, nở nụ cười nhỏn nhoẻn. Trần Văn. sinh cùng năm. Ở cùng xóm. Giá như đừng cónhững trái bom của Mỹ dội xuống đây thì tuổi thơ của Văn và Trà bình yên đẹp đẽ biếtbao nhiêu. Sau lễ thôi nôi của Văn và Trà, hai người cha trẻ lên đường nhập ngũ. Chiếntranh đã lan rộng ra miền Bắc, hậu phương cũng mịt mù khói lửa của đạn bom. Người đi,đi biền biệt, không mẩu tin gửi về. Người chờ, chờ thăm thẳm, hoang hoải cả tâm can.Văn và Trà lớn lên bên nhau, tự nhiên gắn bó bởi những trò con nít nhăng nhít vui vẻ.Sau này, đi học cũng thế, Trà luôn luôn bám theo Văn. Trà sợ ma lắm, mỗi khi đi qua bụiduối đầu làng đều níu chặt áo Văn không rời một phút. Cả hai đứa đều được nghe kểnhiều về chuyện ma ở bụi duối này. Nhiều ma lắm, ma mẹ ru con ời ời, ma nữ ma namtrêu nhau kèn kẹt, ma nít tranh nhau quả duối chín í óe. Một lần, trời chập choạng tối, haiđứa có việc phải đi ngang đó, Trà sợ cuống chân không bước nổi, Văn bảo, để tau trị bọnma này cho. Nói xong, cu cậu vạch quần đùi, lôi chim ra tè vào bụi duối một trộ dài dài.Trà thèn thẹn, vừa cười vừa phải quay mặt đi chỗ khác.Năm 1975, miền Nam được giải phóng, đất nước thống nhất hòa bình nhưng cha của Vănvà Trà vẫn không về. Bao nhiêu câu hỏi nghi vấn nổi lên trong làng, trong xã xoay quanhviệc bặt vô âm tín của hai người. Chỉ đến lúc Quân đội thông báo cha của Văn và Trà làchiến sĩ đoàn tàu không số đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ ở Vũng Rô thì làng xã mớingẩn ngơ thương tiếc, tự hào. Lễ tưởng niệm hai liệt sĩ được xã tổ chức rất trang nghiêm.Khi ấy, Văn và Trà mười ba tuổi.Mưa chưa ngớt dù đã sắp hoàng hôn. Có một điều gì đó bồn chồn trong Trà. Chắc là anhấy nhắc mình ra đây? Sáu năm rồi, ngày nào cũng như ngày nào, đúng vào giờ này, Tràthường ra chỗ ấy với anh. Một cây phi lao thân xù xì lá thẫm xanh, vi vút gió. Mấy khómhoa tứ quý màu hồng thắm rung rinh, rung rinh. Trà tựa lưng vào cây, nhìn ra biển, nhìnra vời vợi mênh mang, nhìn ra mịt mù thăm thẳm và im lặng trò chuyện với chồng mình.*Láng giềng của Trà là gia đình người đàn ông trạc năm mươi tuổi Đặng Đại Trung. Trênkhu vườn rộng rãi do ông cha để lại, Trung dựng lên một ngôi nhà ba tầng rất bề thế,tường ngoài lăn sơn màu hồng. Chủ nhân của cơ ngơi hoành tráng này vốn thích màuhồng, màu đỏ. Trong những dịp quan trọng, dân làng Cát thấy anh hay mặc áo đỏ, áohồng hoặc nếu mang màu khác thì không thể không có chiếc cà vạt đỏ thắm. Trung mớinổi lên mấy năm nay, nhờ đi buôn đá quý. Đại Trung có một cơ ngơi nữa trên thành phốHoa Hồng nhưng giao cho con trai đầu quản lý, anh thích sống ở làng Cát vừa là quê chađất tổ vừa thoáng mát yên tĩnh. Vợ anh, người đàn bà ít lời, lớn hơn Trung hai tuổi vừaqua đời tám tháng nay do bị ung thư phổi.So với cơ ngơi lừng lững của Đặng Đại Trung, ngôi nhà cấp bốn lợp ngói của mạ con Tràchỉ như chiếc thuyền câu bé tẹo đậu cạnh hạm tàu lớn. Tình thân giữa hai gia đình trướcđây ở mức bình thường, chỉ từ lúc Trần Văn hi sinh thì Đặng Đại Trung mới siêng qua lạinhà Trà. Thằng Hiếu cũng hay được bác Trung cho quà, Trà ngại không cho con nhận thìbị người láng giềng nói ngay, chà, cô cứ hay khách khí, tôi quan tâm tới cháu là quan tâmtới con liệt sĩ, có chi không đúng, không phải đâu nào.Trà chưa kể chuyện này với Văn, bởi vài thứ quà trẻ con có là gì đâu chứ. Chiều nay,mười bốn ta, cô lại ra chỗ cây phi lao xù xì, vọng biển, đợi Văn về tâm sự. Anh đấy à?Gio nom hom nay long long, mat qua em nhi. Hôm nay, rằm đó, anh nhớ không? Nhochu, cai hom anh ve tham em de ra Truong Sa cung ram, dung khong? Dạ, đúng. Ramthang tu, trang rat dep...Đêm đó là rằm tháng tư, biển trời tràn ngập ánh trăng mùa hạ dịu mát. Trăng vàng mơtrải lụa trên bãi cát làng. Bóng cây phi lao đổ xuống mặt cát như hình dáng cây phongcầm nơi Văn và Trà ngồi. Vi vu, vi vút gió reo. Gió trời, gió biển, gió cây hòa âm vàonhau, man mác xôn xao. Này em, Văn cười cười, cô giáo đã nghe câu ca dao mới nàychưa? Trà xoa xoa lên bàn tay chồng, câu gì anh? Hay lắm, hay lắm đấy ...

Tài liệu được xem nhiều: