Thông tin tài liệu:
... " Anh !" Đêm và những đêm của em rất dài. Những đọan phim ở đài truyền hình thì lại quá ngắn với em. Em chộp cái remote bấm hết đài này sang đài khác. Những bản tin phóng sự đã làm em thuộc làu vì chỉ từng ấy việc nhắc đi nhắc lại. Đài Tv vừa chiếu xong cái phóng sự về trận thủy triều và nguy cơ phóng xạ từ những lò nguyên tử bên Nhật.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÒNG TAY CỦA ĐÊM VÒNG TAY CỦA ĐÊM... Anh !Đêm và những đêm của em rất dài. Những đọan phim ở đài truyền hình thì lại quá ngắnvới em. Em chộp cái remote bấm hết đài này sang đài khác. Những bản tin phóng sự đãlàm em thuộc làu vì chỉ từng ấy việc nhắc đi nhắc lại. Đài Tv vừa chiếu xong cái phóngsự về trận thủy triều và nguy cơ phóng xạ từ những lò nguyên tử bên Nhật. Đài khác thìnói về sự hiểm nguy của nghề phóng viên khi đi làm việc ở những xứ có biến loạn làmem nghĩ đến anh.Anh biết không ? Hôm qua đài France 2 của Pháp có chiếu về tin xuống đường bạo độngđòi dân chủ và quyền lợi của khối Ả Rập. Màn ảnh đã đầy ấp hình ảnh lê lết của ngườidân xuống đường, biết bao nhiêu nguòi đã thiệt mạng và trong một cái chớp mắt, em thấyanh cầm micro đứng nói trước những hình ảnh chiến sự. Bụi và khói cay mù mịt. Anhphong trần và gầy rất nhiều so với ở ngoài đời. Em đã thật sự xúc động khi thấy được anhtrên màn ảnh. Mắt em đã nhòe đi và tai em cũng bị ù đi một cách khác thường.Anh đó sao ? Anh đang nói về bài học dân chủ của các nước Ả Rập đang tuần tự theonhau xuống đường đấu tranh. Giọng anh khàn và đục. Em biết anh đã rất mệt mỏi sau baođêm khó ngủ và anh đã hút thuốc quá nhiều. Xem những hình ảnh khốc liệt như thế, emcảm thấy lòng dạ không yên. Em sợ.Cái sợ của em đã bao lần làm anh nhăn mặt trông rất buồn cười. Cái nhăn nhó của anh dễyêu chi lạ ! Những lúc như thế, em chỉ muốn ôm chầm lấy anh và cắn anh thật đau. Hoặcchỉ cắn bằng mắt cũng được.Em đang nhớ đến anh đó. Anh có biết không ?Em với tay tắt ngúm cái Tv và đặt cái đĩa hoà tấu của Paul Mauriat vào máy. Bản LoveStory hay quá. Hay đến nỗi làm em phải nghe đi nghe lại đến hai ba lần. Em nhớ đến lầnvào rạp xem cuốn phim này. Lúc cô diễn viên chính chết, em thấy em đã khóc.- Em chỉ được cái mau nước mắt !Vậy đó. Em nhớ có lần anh đã mắng yêu em như thế. Trời mưa gió sập sùi cũng có thểlàm em buồn. Hình như đời của em đã buồn quá. Anh có tin vào tử vi và định mệnhkhông anh ?Đứa trẻ vừa đưọc sinh ra đã mồ côi cả cha lẫn mẹ như em thì phải tin vào chữ định mệnh.Chữ Destin quái quỷ đó đã theo em từ lúc lọt lòng mẹ vào đến trại cô nhi cho đến khiđược một gia đình có lòng từ tâm bảo lãnh em sang Pháp. Đi học và lớn lên ở một cái xứsở không phải là của mình để nói thứ tiếng của người như tiếng mẹ đẻ... 23 tuổi thì bố mẹnuôi của em giới thiệu cho em ông chồng hiện tại. Anh ấy phong độ, vững chãi với cáinghề nguy hiểm là cảnh sát. Suốt ngày anh ấy đi công vụ. Kể cả những ngày cuối tuần...Em cô đơn quá đỗi. Cô đơn trong căn nhà rộng lớn, vắng lặng đến rợn người. Chồng emlại có máu mê bạn bè hơn đời sống gia đình. Hai vợ chồng không đẻ con được nên anh ấycàng thích sống ỏ ngoài hơn trong nhà. Là người chồng tốt nên anh ấy không để em thiếuthốn bất cứ điều gì. Anh khuyến khích em đi học khiêu vũ, một tuần ba lần và tập thểthao để không buồn chán và bắt em nghỉ hẳn việc làm để ở nhà.Đời sống tẻ nhạt của hai vợ chồng cứ như thế. Trôi. Trôi đi cho đến ngày em gặp anh ởmột hàng hiên quán nước. Em đang ngồi đọc tờ Le Point mới mua. Đọc đúng trang phóngsự nói về những tay tài tử hạng star bê bối, nhậu nhẹt xì ke ma tuý và vào tù ra khám nhưđi chợ. Bỗng có cái bóng đi ngang, húc vào bàn em làm đổ ly nước cam đang uống.Cái bóng ấy chính là anh. Anh trầm tĩnh cúi xuống, rút khăn tay lau bàn và xin lỗi em.- Chị ! Chị là người Việt Nam hả ?! Cho tôi xin lỗi.Anh đã nhanh nhẩu gọi người bồi mang đến ly nước cam khác. Anh liếc vào trang báoem đang đọc dở dang để cười tủm tỉm.Em ngạc nhiên, thắc mắc :- Sao ông cười ? Ông chế nhạo tôi ư ?- Không dám, thưa chị. Chị đang ghé mắt đọc bài phóng sự do tôi viếtEm tròn mắt ngó anh. Không lẽ cái tên Patrick Delon lại là cái ông Mít đang đứng chầndần trước mặt ?Không kịp đặt câu hỏi thì anh đã chìa bàn tay cho em bắt lấy một cách tự nhiên :- Tôi là Patrick. Tên cúng cơm mà cha mẹ đã đặt là Duy. Lê Duy. Còn chị ? Chị tên gì ?Tôi có thể ngồi cùng bàn với chị một chốc. Có được không ?Em chợt thấy ghét cái tự nhiên có vẻ bạo dạn và đỏm dáng của anh vô cùng. Nhưng cũngđành gật đầu để xem cái tên này sẽ làm cái trò gì.Như đoán được ý nghĩ của em, anh móc ví chìa ra cái thẻ Presse có hình và tên của anh.Anh nói anh làm nghề phóng viên Reporter cho mấy tờ báo như Paris Match, Le Figarohoặc Le Point của Pháp.Vì cũng thích văn chương và báo chí, thế là hai đứa quen nhau. Dễ dàng. Tự nhiên vànhanh chóng.2. Tình yêu là tất cả và cũng chẳng là cái gì hết .Em nhớ rất rõ cái định nghĩa của anh theo kiểu huề vốn khi có lần chúng mình ngồi quán.Chẳng biết câu chuyện loanh quanh như thế nào mà em đã buột miệng hỏi anh. Tình là gì?Anh đã gọi thêm một ly bia và bắt đầu cà khịa để kể cho em nghe về những mối tình kiểuchớp nhoáng của anh.- Em nghĩ là lỗi ở anh, vì anh không biết dừng chân, đứng lại.Anh ném cái nhìn ra ngoài cửa quán. Giọng buồn hiu :- Có thể đúng và cũng không đúng...- Tại sao vậy, Duy ?- Nghề ...