Từ tấm bé, anh chưa bao giờ được ở trong căn phòng rộng rãi, tiện nghi như thế này. Chiếc giường đôi phủ tấm trải trắng tinh, phía dưới là chiếc mệm mút lò xo. Gối hoa đầu giường. Dưới đuôi tấm màn cuộn tròn như chiếc gối ôm. Anh để nguyên áo quần nằm lên. Nằm lên và nhún. Cảm giác êm ái như thể tấm thân anh là sinh vật bé nhỏ bám cánh diều chao lượn trên không. Nhún một hồi, anh nằm im, ngó qua phía hông vách tường....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng trắng bay Vòng trắng bay Nguyễn Lệ UyênTừ tấm bé, anh chưa bao giờ được ở trong căn phòng rộng rãi, tiện nghi như thế này.Chiếc giường đôi phủ tấm trải trắng tinh, phía dưới là chiếc mệm mút lò xo. Gối hoa đầugiường. Dưới đuôi tấm màn cuộn tròn như chiếc gối ôm. Anh để nguyên áo quần nằmlên. Nằm lên và nhún. Cảm giác êm ái như thể tấm thân anh là sinh vật bé nhỏ bám cánhdiều chao lượn trên không. Nhún một hồi, anh nằm im, ngó qua phía hông vách tường.Chiếc tủ đứng bóng đến độ soi thấy cả bộ mặt đen sì của mình. Bộ bàn thấp có hai ghếđẩu hai bên với ấm chén, phích nước. Sát cạnh là chiếc ti vi đặt trên chiếc tủ con kèmtheo máy điện thoại màu trắng. Ngó lên cao chút nữa, đụng trần là máy điều hoà nhỏ, thởêm như tiếng thở của vợ con anh trong giấc ngủ sâu. Anh nằm yên lắng nghe và nằm yênnhìn ngó. Anh mở miệng cười với riêng mình, nụ cười xếch ngược có những cọng râulởm chởm bên trên móc lên.Đúng là từ trên trời rơi xuống. Cái mảnh giấy hoa từ trời rơi xuống đụng phải anh: báocáo điển hình nông lâm kết hợp. Anh chả biết cái con mẹ gì về nông lâm kết hợp khi ôngKhang cầm tờ giấy xoay tròn thành nhiều vòng trước mắt anh với niềm phấn kích:“Sướng nhở, chú được vi vu ăn chơi rồi, sướng nhở”. “Giỡn hoài”. “Thiệt chớ sao lại đigiỡn với chú? Người ta ghi tên mời chú hẳn hoi đây này?”. Anh cầm tờ giấy ráp từngchữ, lầm nhẩm đánh vần rồi trả lại. “Không đi đâu cả, còn vườn cà phê chưa tưới”, anhvung vẩy cây cào cỏ trong tay. “Cà phê cục kii…ít”, ông Khang rít lên như con rắn lục ănđêm. “Người ta mời thì cứ đi. Mất mát chi”, vợ anh bưng rổ rau đi ra phía khạp nước vừanói. Giọng nói thật tròn, rớt theo sau.Trước chuyến đi một tuần, mấy anh quay phim mò về. Chiếc xe 4 bánh đen trùi trũi nhưcon trâu mộng nhà ông Tổng đỗ xịch trước cổng, đứng yên. Chiếc xe đứng tại chỗ bấtđộng chứ không chồm lên lưng những con trâu khác, không rượt đuổi những con trâukhác suốt buổi. Bầy chó ùa ra sủa găng gắc và thụt lùi theo từng bước chân của bầy ngườibước tới. Mấy đứa con đứng khép bên cửa nhìn đám người vác những giá đỡ ba càng,giây nhợ, túi xách từ dốc ngược lên, sợ hãi.Họ chào anh. Anh cũng gắng gượng nở nụ cười có những chiếc râu lởm chởm trên mépxách lên. Họ kêu chúng cháu là đoàn làm phim và hỏi anh đủ chuyện. Anh hụt hơi trả lời,lưỡi miệng líu quíu. Anh cảm thấy mình giống như thời khắc mấy chục năm trước, Banquân quản gọi anh kê khai chuyện lính tráng, hỏi tại sao không vô bưng mà đi theo địch,mấy lần đốt nhà dân, bao nhiêu bận hãm hiếp, cướp bóc.... Anh vừa nói vừa thở phì phìnhư trâu kéo cày giữa đồng nắng buổi trưa. Họ lại kêu anh đưa lên cánh rừng, giả bộ rongcành nhánh những cây keo lá tràm, xoài mít thiếu chút nữa phập luôn bàn tay trái; cầmcuốc xới xới mấy gốc cà phê; lại kêu đứng cạnh đàn bò đàn dê, hốt nắm cám quăngxuống ao cá, lại quay về nhà đứng cạnh chuồng gà, bơm nước tắm heo trong khi vợ anhbưng thau thức ăn đổ vào máng. Những con heo béo nung núc vừa mới ăn xong giờ cứđứng nghếch mõm ngó đám người ăn mặc sang trọng như muốn hỏi: Các ông định đưatụi tôi vào lò mổ ngay lập tức sao. Trong khi đó đám trẻ con đứng lố nhố dưới chân dốc,nhóng cổ nhìn với lên, không dám xán lại gần.Xong việc, vợ anh bưng lên mâm thu đủ chín. Mọi người vừa ăn vừa khen ngọt. Anhthanh niên như là cấp trên của bọn họ, người thấp lùn, mắt ti hí, trán ngắn, giọng nói đớtđát; ăn xong miếng thu đủ, đứng dậy ra vườn ngó trời nhìn đất chán, chậm rãi bước tớigốc mít, đưa tay mân mê quả mít đang bốc mùi thơm như thể một thứ của lạ. Những ngóntay nung núc vuốt ve, sờ nắn trái mít như đang xoắn vào đôi vú căng cứng của ngườithiếu phụ. Anh nhìn thấy và hiểu ra. Hiểu ra rồi xách rựa dựng sẵn ở góc phên chặt liềnmột lúc sáu trái đủ cho sáu người, khệ nệ bưng để bên hông xe. Anh cười hì hì, giọng cầutài: “Chút quà lấy thảo, loại mít dừa lai nghệ thơm ngọt như đường phèn”. Họ bắt tay nóicảm ơn chú và thêm: “Trưa mốt nhớ mở máy ra coi chú nhé!”.Chiếc xe nổ máy, lao xuống dốc thật nhanh chỉ kịp để lại vệt khói đen vất vưởng trên vạtcỏ bên đường. Tiễn bọn họ có tiếng gù gù của con cu cườm, tiếng lẹt chẹt bầy sáo nâu vàtiếng chim chèo bẻo gióng từng tràng dài như tiếng phèng la. Tất cả những âm thanh ấyphát ra đâu đó trên những chỏm cây cao, không ai nhìn thấy.Họ đi rồi mà anh chẳng hiểu ra làm sao, cho tới bữa thấy mình vung vẩy trên máy, đứngkhép nép bên sân nhà, căn nhà ba gian vách phên tre mái lá như chực ngã bổ nhào trướcmàn hình, run run giơ cao chiếc rựa, vung nắm cám, đưa vòi nước qua lại trên lưng đànheo…Anh không hiểu mình đang nói gì, làm gì chỉ thấy hình ảnh mình bay chập chờntrên mặt kính rồi tắt phụt, chuyển qua những đoạn khác, của người khác. Anh ngẩn ngơmuốn kéo níu lại lần nữa, nhưng tắt mất rồi, qua mất rồi. Mấy đứa con anh xem hết đoạnphim kêu lên: “Cha thiệt ngộ”, rồi bỏ chạy xuống đồi, chắc chúng lội suối mò cá mương,bắt cua đá. Nhanh thật, anh thầm nghĩ. Mới ...