Danh mục

Vòng tròn ác nghiệt - Phần 12

Số trang: 12      Loại file: doc      Dung lượng: 145.50 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mười giờ tối, Asakawa trở về nhà trong sự tiếp đón của hai hơi thở êm đềm. Vừa qua khỏi hành lang, gã lập tức nhẹ nhàng mở cửa buồng và kiểm tra xem hai mẹ con đã ngủ hay chưa. Dù mệt thế nào, gã cũng không bao giờ bỏ qua hành động đó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 12 Phần 12Mười giờ tối, Asakawa trở về nhà trong sự tiếp đón của hai hơi thở êm đềm. Vừa quakhỏi hành lang, gã lập tức nhẹ nhàng mở cửa buồng và kiểm tra xem hai mẹ con đãngủ hay chưa. Dù mệt thế nào, gã cũng không bao giờ bỏ qua hành động đó.Trên bàn ăn là một mảnh giấy có ghi: “Hôm nay anh Takayama gọi điện đến.” Cảngày hôm nay Asakawa gọi điện tới cho Ryuji từ toà soạn nhưng y vắng nhà nên khônggặp được. Hẳn là y cũng đang đôn đáo đi điều tra. Biết đâu y chẳng tìm ra điều gì đómới mẻ? Asakawa quay số gọi, nhưng chuông kêu đến mười tiếng trong căn hộ chothuê ở Hagashi-nakano. Y vẫn chưa về.Sau khi tắm qua, Asakawa mở một chai bia và gọi điện một lần nữa. Vẫn chưa về. Gãchuyển sang uống whisky không pha đá. Nếu không phó mặc mình cho cơn say,Asakawa chẳng còn cách nào khác để ngủ yên. Người gã cao và mảnh khảnh, nhưnggã chưa bao giờ bị trận ốm nào đáng gọi là ốm. Vậy mà gã lại phải nhận một bản ántử hình theo cái cách này đây… Ở đâu đó trong tâm tưởng, gã vẫn cảm thấy chuyệnnày chỉ là giấc mơ. Cái hạn chót mang tên mười giờ ngày 18 tháng Mười có thể sẽđến mà gã chưa kịp tìm ra ý nghĩa của cuốn băng và nội dung của câu thần chú, nhưngbiết đâu rồi thì chẳng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống thường nhật của gã vẫn tiếpdiễn…Với bộ mặt giễu cợt, tổng biên tập Oguri sẽ lên lớp gã vì đã ngu ngốc tin vào chuyệnmê tín, còn Ryuji sẽ lại vừa nhăn nhở cười vừa lẩm bẩm: “Cóc thể nào hiểu được sựvận động của thế giới.” Và vợ con gã sẽ lại đón gã về với nét mặt say ngủ hàng ngày.Giống như trong một chiếc phi cơ đang rơi, hành khách nào cũng hy vọng tới cùngrằng sẽ chỉ có mình thoát nạn.Uống hết ly thứ ba cũng là lần thứ ba Asakawa quay số. Gã sẽ thôi không gọi nữa nếuy vẫn chưa về. Đến tiếng chuông thứ bảy thì gã nghe có tiếng nhấc máy.- Làm cái chết tiệt gì mà bây giờ mới nghe máy?Chưa kịp hỏi xem ai đang ở đầu bên kia, Asakawa đã ầm ĩ quát tháo. Nếu đó là Ryuji,bao giờ gã cũng văng tục. Kể ra cũng lạ… Asakawa vốn là kẻ luôn giữ một khoảngcách và không bao giờ tỏ thái độ suồng sã ngay cả với bạn bè, thế mà chỉ riêng vớiRyuji gã lại có thể mắng y té tát. Nói vậy, nhưng gã chưa một lần coi Ryuji là bạnthân của mình.Tuy nhiên, thật bất ngờ vì người nghe máy không phải Ryuji.- Alô… Xin lỗi anh…Giọng một người con gái hơi luống cuống vì bị nạt nộ vô cớ.- Ồ, tôi xin lỗi. Tôi nhầm người.Asakawa định dập máy.- Có phải anh muốn gọi cho thầy Takayama?- À vâng, đúng vậy…- Thầy vẫn chưa về nhà anh ạ…Asakawa tự hỏi không biết chủ nhân của giọng nói trẻ trung và hấp dẫn đó là ai. Chắckhông phải người nhà vì cô ta gọi Ryuji bằng thầy. Hay là người yêu? Vớ vẩn. Trênđời này làm gì có thứ phụ nữ thích Ryuji, suy nghĩ ấy đã thành định kiến trong đầu gã.- Vậy à, tên tôi là Asakawa.- Anh Asakawa phải không ạ. Nếu thầy về tôi sẽ nói lại để thầy gọi điện cho anh.Giọng cô gái vẫn văng vẳng trong tai gã sau khi đã đặt ống nghe xuống. Một dư âmngọt ngào dễ chịu.Vợ chồng gã đã bỏ chiếc giường ra khỏi phòng ngủ có trải thảm hồi đẻ Yoko. Khôngnên để trẻ sơ sinh ngủ trên giường, vả lại một căn phòng bảy mét rưỡi vuông thì lấyđâu ra chỗ mà đặt giường em bé. Chẳng còn cách nào khác, vợ chồng gã quyết địnhquẳng chiếc giường đôi đi và thay vào đó là tấm đệm có thể gấp ra gấp vào được.Asakawa chui vào khoảng trống còn lại trên tấm đệm đôi. Chỉ những khi cả ba ngườicùng đi ngủ, chỗ nằm mới được cố định. Shizu và Yoko rất hay ngọ nguậy, nênthường thì chỉ một giờ sau khi ngủ là cả hai sẽ lăn đi rất xa khỏi vị trí ban đầu. Vì ngủsau, nên Asakawa lúc nào cũng phải lần tìm chỗ trống để chui vào. Nếu Asakawakhông còn nữa, vợ gã sẽ mất bao lâu để lấp đầy chỗ trống ấy? Không phải chuyện đibước nữa của Shizu. Có những người chẳng bao giờ lấp đầy nổi khoảng trống sinh rasau khi mất đi người bạn đời của mình. Ba năm… Ba năm phải chăng là một mốc thờigian hợp lý? Asakawa cố tìm cách hình dung ra khuôn mặt rạng ngời của Shizu, nếumột ngày kia cô phải trở về nhà cha mẹ, gửi con cho ông bà để đi làm. Gã muốn cômạnh mẽ. Gã không thể chịu đựng nổi mỗi lần tưởng tượng ra vợ con mình sẽ rơivào cảnh địa ngục trần gian sau khi gã chết.Asakawa quen Shizu năm năm trước, khi ấy cô đang làm nhân viên văn phòng cho mộtcông ty du lịch thuộc báo M., còn gã vừa mới chuyển về toà soạn chính từ phân xã ởChiba. Shizu làm ở tầng ba, còn gã ở tầng bảy, thỉnh thoảng lắm hai người mới gặpnhau trong thang máy. Và phải đến một lần, lúc gã tới lấy vé tàu cho một đợt làmphóng sự, gã mới thực sự quen cô vì tình cờ Shizu phải làm thay người phụ trách đangđi vắng. Khi ấy, Shizu mới hai mươi lăm tuổi, cô khoái ngao du hơn mọi thứ trên đời,nên cô đã nhìn Asakawa, một chàng phóng viên nay đây mai đó bằng một ánh mắt vôcùng ngưỡng mộ. Còn gã, gã tìm thấy trong ánh mắt ấy bóng hình một người con gáicủa mối tình đầu. Sau đó, khi đã biết tên biết mặt, hai người bắt đầu chào nhau mỗilần bắt gặp trong thang máy và quan hệ ...

Tài liệu được xem nhiều: