Phần 15Cảm giác buồn nôn lại ập đến. Lần đầu tiên khi xem xong, Asakawa đã phải lao vào toilet, vậy mà lúc này cơn ớn lạnh còn dữ dội hơn nhiều. Kẻ nào đó đã ám vào người mình! Ý nghĩ ấy xâm chiếm gã. Những hình ảnh này không phải do máy móc, mà do mắt, tai, mũi, miệng và cảm giác trên da, nghĩa là toàn bộ các giác quan của một con người ghi lại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 15 Phần 15Cảm giác buồn nôn lại ập đến. Lần đầu tiên khi xem xong, Asakawa đã phải lao vàotoilet, vậy mà lúc này cơn ớn lạnh còn dữ dội hơn nhiều. Kẻ nào đó đã ám vào ngườimình! Ý nghĩ ấy xâm chiếm gã. Những hình ảnh này không phải do máy móc, mà domắt, tai, mũi, miệng và cảm giác trên da, nghĩa là toàn bộ các giác quan của một conngười ghi lại. Có một cái bóng đã nhập vào các giác quan của gã. Chính nó gây ra cáiớn lạnh và cơn rùng mình không thể ngăn lại được này. Gã đã xem đoạn băng bằngcùng ánh mắt với một dị thể trong người gã.Lau mãi, lau mãi mà mồ hôi trên trán gã vẫn chảy ra.- Cậu biết không, tuy mỗi người mỗi khác song số lần chớp mắt trung bình trong mộtphút của nam là hai mươi còn của nữ là mười lăm. Vì vậy, rất có thể đây là hình ảnhdo một phụ nữ ghi lại.Asakawa không nghe thấy gì nữa.- Hơ hơ, cậu sao vậy? Trông cái mặt như chết rồi thế kia. – Ryuji cười. – Này, lạcquan lên chút. Chúng ta tiến thêm được một bước rồi còn gì. Nếu quả là những hìnhảnh ấy được ghi lại bởi các giác quan của một nhân vật nào đó, thì hẳn là nội dungcâu thần chú phải có mối quan hệ với ý muốn của kẻ ấy. Tóm lại, nhân vật này muốnchúng ta làm một điều gì đó.Khả năng tư duy của gã hiện thời tê liệt. Tiếng nói của Ryuji tuy có bay tới tai gãnhưng ý nghĩa của nó không thể lọt được vào đầu gã.- Vậy là trước mắt những việc cần làm đã rõ ràng. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra nhânvật này. Và phải tìm hiểu xem sinh thời…, ờ, vì chắc là không còn sống, kẻ đó mongmuốn điều gì. Đó là câu thần chú cho sự sống sót của cậu và tớ.Ryuji nháy mắt cho Asakawa như muốn nói: cậu thấy tớ thế nào?Chiếc xe Asakawa lái vừa ra khỏi xa lộ Keihin số 3 và lao về phía nam trên con đườngnối Yokohama-Yokosuka. Ryuji đang ngả lưng ghế và ngủ ngon lành bên cạnh gã. Đãgần hai giờ chiều, vậy mà Asakawa không hề thấy đói.Asakawa rụt lại bàn tay đang định đánh thức Ryuji dậy. Đích đến vẫn còn ở phíatrước. Ryuji chỉ bảo gã đi Kamakura mà không giải thích gì hơn, gã cũng không biết làcần phải đến chỗ nào. Không rõ phải đi đâu và để làm gì luôn khiến thần kinh củangười giữ lái căng thẳng. Trong lúc vội vã nhét hành lý vào túi, Ryuji bảo sẽ giải thíchcụ thể khi vào trong xe, vậy mà vừa mới lên xe, y chỉ kịp nói: “Đêm qua tớ không ngủnên bao giờ đến Kamakura hẵng đánh thức tớ dậy”, rồi lập tức ngủ mất.Họ rời đường Yokohama-Yokosuka ở Asahina rồi chạy khoảng năm cây số nữa theophố Kanazawa thì đến trước ga Kamakura. Ryuji đã làm một giấc hơn hai tiếng đồnghồ.- Này, tới rồi.Bị Asakawa lay vai, Ryuji vươn người, lấy mu tay dụi mắt rồi lắc lắc cái mặt nhưmột con mèo.- … Làm mất cả giấc mơ đẹp của tớ.- Làm gì tiếp đây?Ryuji nhỏm người dậy, ngó ra ngoài cửa kính để kiểm tra xem mình đang ở đâu.- Cứ đi theo con đường này, rẽ trái ở cổng chính vào đền thờ Hachiman rồi dừng lại.Nói đoạn Ryuji cười hề hề: “Tớ phải mơ tiếp đây”, rồi lại định ngả người nằmxuống.- Này, đến đó chẳng mất tới năm phút, còn có thời gian cho cậu ngủ sao? Mau giảithích cho mình nghe xem nào.- Cứ tới rồi khắc biết.Ryuji ghếch đầu gối lên táp-lô và lại chìm vào giấc ngủ.Asakawa rẽ trái rồi dừng lại. Ngay trước mặt gã là một ngôi nhà tư hai tầng cũ kỹ cóđề dòng chữ nhỏ “Kỷ niệm Đường Miura Tetsuzo”.- Cậu cho xe vào bãi đậu đằng kia.Không biết Ryuji đã he hé mở mắt từ lúc nào. Bộ mặt y đầy vẻ mãn nguyện và lỗ mũiđang nở ra như thể đánh hơi thấy một mùi hương nào đó.- Hề hề, ơn trời, thế nào mà tớ lại mơ tiếp được.- Cậu mơ thấy gì? – Asakawa vừa bẻ lái vừa hỏi.- Cậu biết rồi còn gì, tớ mơ thấy tớ đang bay trên trời. Tớ khoái nhất là được mơ thấymình đang bay. – Ryuji khoái trá khịt mũi rồi liếm mép.Ngôi nhà với cái tên Kỷ niệm Đường Miura Tetsuzo vắng hoe. Toàn bộ không gianrộng chừng ba mươi ba mét vuông dưới tầng một được trang trí bởi những bức ảnh vàthư tịch được lồng trong khung hoặc đặt trong hòm kính, ở bức tường chính giữa làtiểu sử của nhân vật có cái tên Miura Tetsuzo. Đọc qua một lượt, cuối cùng Asakawacũng biết được nhân vật ấy là người như thế nào.- Xin lỗi, có ai ở nhà không ạ? – Ryuji gọi với vào trong. Không có tiếng trả lời.Miura Tetsuzo, sau khi thôi làm giáo sư tại trường đại học Y., đã mất ở tuổi bảy mươihai cách đây hai năm. Chuyên môn là vật lý lý thuyết nhưng ông ta đặc biệt am hiểu vềvật lý chất đặc và cơ học thống kê. Tuy nhiên, toà nhà này không phải được dựng lênđể tôn vinh những thành tựu trong lĩnh vực chuyên ngành của ông ta là vật lý, cho dùnó khá nhỏ. Mà là cho sự giải mã những hiện tượng phi thường một cách khoa học.Trong tiểu sử có viết: lý thuyết của ông đã gây nên sự chú ý của thế giới, nhưng tấtnhiên, chắc đó chỉ là một phần rất nhỏ. Bằng chứng là từ trước đến nay, Asakawachưa một lần nghe thấy danh tiếng của ông ta. Vậy thì cái lý thuyết mà ông ta pháthiện là gì? Asakawa đi tìm câu trả lời trên những bức tường và các hòm kính. “… ýnghĩ hàm chứa năng lượng và nguồn năng lượng ấy…” Gã đọc tới đó thì từ bên trongvọng ra tiếng bước chân chạy xuống cầu thang. Một người đàn ông ngoại tứ tuần vớihàng ria mép mở cánh cửa trượt ra và xuất hiện. Làm theo Ryuji đang cầm danh thiếpvà tiến lại gần người đàn ông, Asakawa cũng rút danh thiếp của mình từ túi áo ngực.- Chào anh, tôi là Takayama, hiện đang giảng dạy tại đại học K.Giọng điệu của Ryuji khác hẳn với khi nói chuyện với Asakawa. Gã thấy cái lối giả lảcủa Ryuji thật ngộ. Asakawa cũng đưa danh thiếp ra. Hết nhìn chiếc này tới chiếc kia,một của giảng viên đại học và một của phóng viên tạp chí, khuôn mặt người đàn ônglộ vẻ hơi khó chịu. Anh ta nhíu mày vì tấm danh thiếp của Asakawa.- Nếu không phiền, chúng tôi có thể thỉnh giáo anh một vài việc được không ạ.- Số là hồi giáo sư Miura còn sống, tôi có vinh hạnh được gặp giáo sư một lần.Không hiểu sao câu nói đó lại khiến nét mặt người đàn ông giãn ra, anh ta đem tới bachiếc ghế gấp rồi xếp chúng quay mặt vào nhau.- Vậy à? Các anh ngồi đi. ...