Thông tin tài liệu:
Thứ Ba, ngày 16 tháng Mười10:15 sáng, Asakawa và Ryuji đang ở trên chiếc tàu cao tốc vừa rời cảng Atami. Không có phà nối đảo Oshima với đất liền, vì vậy họ đành phải gửi lại ô tô ở bãi đỗ xe bên cạnh khách sạn Atami Korakuen. Tay trái Asakawa vẫn đang nắm chặt chiếc chìa khoá.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 16 Phần 16Thứ Ba, ngày 16 tháng Mười10:15 sáng, Asakawa và Ryuji đang ở trên chiếc tàu cao tốc vừa rời cảng Atami. Khôngcó phà nối đảo Oshima với đất liền, vì vậy họ đành phải gửi lại ô tô ở bãi đỗ xe bêncạnh khách sạn Atami Korakuen. Tay trái Asakawa vẫn đang nắm chặt chiếc chìakhoá.Theo dự định, thuyền sẽ tới đảo Oshima sau một tiếng. Trời sắp mưa, gió cũng nổi lênkhá mạnh. Chẳng có mấy hành khách lên boong, hầu như mọi người đang ngồi co rotrên ghế. Vì phải quáng quàng mua vé nên họ đã không thể xác nhận thông tin mộtcách đầy đủ, nhưng dường như có một cơn bão đang tiến lại gần. Sóng dằn mạnh,con thuyền cũng chao đảo hơn.Vừa nhâm nhi lon cà phê nóng bỏng, Asakawa vừa điểm lại những diễn biến vừa quatrong đầu. Gã không biết nên khen ngợi mình vì sự kiên cường cho đến lúc này, haynên tự trách mình vì đã không thể tìm ra cái tên Yamamura Sadako và tới đảo Oshimasớm hơn. Vì toàn bộ chìa khoá của vấn đề nằm ở chỗ: có nhận ra hay không lớp màngđen che phủ màn hình trong thoáng chốc ấy chính là một cái chớp mắt. Nếu đúng làđoạn băng ấy không phải được ghi lại bằng máy quay video mà bằng các giác quancủa một con người, và đúng là nhân vật đó đã dùng thuật ghi hình bằng ý nghĩ tronglúc đầu máy video đang chạy tại ngôi biệt thự B-4 của Villa Log Cabin, thì siêu nănglực của kẻ đó không thể lường hết được. Chú ý tới đặc điểm nổi bật khác với ngườithường này, Ryuji đã thành công trong việc tìm ra tung tích của kẻ đó. Nhưng, đã chắcgì Yamamura Sadako là thủ phạm. Tất cả mới chỉ là nghi vấn. Và bọn gã đang trênđường tới đảo Oshima để làm rõ nghi vấn này.Sóng xô mạnh con thuyền. Một linh cảm xấu bỗng ập xuống Asakawa. Liệu có sángsuốt không khi cả hai người cùng tới đảo Oshima? Ai sẽ cứu vợ con gã nếu bọn họmắt kẹt trên Oshima vì bão? Hạn chót của gã đang đến gần: 10:40 tối ngày kia.Cơ thể Asakawa mỗi lúc một co rúm lại mặc cho lon cà phê đang hâm nóng hai tay.- Mình vẫn chưa tin. Làm sao con người có thể làm được việc đó.- Vấn đề đâu phải tin hay không. – Ryuji trả lời trong khi vẫn nhìn xuống tấm bản đồOshima. – Vấn đề là cậu đang phải đối mặt với thực tế. Cậu nên hiểu, cái mà chúngta nhìn thấy được chỉ là một phần của hiện tượng biến hoá không ngừng.Ryuji đặt tấm bản đồ lên đầu gối.- Cậu biết Big Bang chứ? Người ta cho rằng vũ trụ ra đời từ một vụ nổ khủng khiếpcách đây hai mươi tỷ năm. Tớ có thể biểu diễn lại những biến thiên của vũ trụ từ khihình thành cho tới nay bằng các công thức toán học, nói một cách cụ thể là phươngtrình vi phân. Cậu phải biết rằng hầu hết các hiện tượng của vũ trụ này đều có thểbiểu diễn dưới dạng phương trình vi phân. Với phương pháp này, hình dáng của vũtrụ cách nay mười tỷ năm, hai mươi tỷ năm, thậm chí một giây cho đến 0,1 giây sauvụ nổ cũng sẽ được làm sáng tỏ. Thế nhưng, chúng ta sẽ không bao giờ biết được cáithời khắc bằng 0, tức là cái tích tắc xảy ra vụ nổ, cho dù chúng ta có dùng mọi cách đểlội ngược dòng thời gian và cố gắng mô phỏng nó. Còn một chuyện nữa, đó là vũ trụcủa chúng ta sẽ kết thúc như thế nào… Vũ trụ này là mở hay đóng? Chúng ta sẽ khôngbao giờ biết được sự khởi đầu và kết thúc, chúng ta chỉ biết được những gì đang diễnra ở khoảng giữa của nó mà thôi. Cậu không thấy đời người cũng giống vậy sao?Nói rồi Ryuji vỗ vỗ vào cánh tay Asakawa.- Cậu nói phải, khi xem lại album, mình cũng phần nào hình dung được hồi ba tuổi haylúc mới sinh nom mình ra sao.- Đúng không? Nhưng con người không bao giờ biết được trước khi chào đời và saukhi chết đi thì như thế nào.- Sau khi chết? Thì chết rồi là hết, là chẳng còn gì nữa chứ sao?- Cậu đã chết bao giờ chưa?- Chưa. – Asakawa thành thật lắc đầu. – Ý cậu là linh hồn có thật?- Tớ chỉ có thể nói rằng tớ không biết. Nhưng khi xét tới sự chào đời của một sinhmệnh, tớ cảm thấy mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với việc giả định rằng linh hồn tồn tại.Còn giới sinh vật học phân tử hiện đại thì toàn nói bậy. Cậu biết cánh đó nói gìkhông? “Chỉ cần cho hơn hai mươi loại a-xit a-min, mỗi loại vài trăm đơn vị vào mộtcái âu, vừa khoắng tít vừa rắc lên đó mấy vốc năng lượng điện, ấy thế là chúng ta đãcó ngay được chất đạm, cái gốc của sự sống”. Bọn chúng nói vậy đấy. Cậu tin đượckhông? Xằng bậy. Thà nói đại rằng chúng ta là những tạo vật của Thượng Đế cho dễhiểu. Còn tớ thì tin rằng, có một dạng thức năng lượng hoàn toàn khác, mà chính xáchơn là một loại ý chí nào đó đã hoạt động đúng vào cái thời khắc mà chúng ta ra đời.Hơi ghé mặt về phía Asakawa, Ryuji đột ngột chuyển chủ đề.- Này, lúc ở kỷ niệm đường, xem chừng cậu có vẻ say sưa với các trước tác của ônggiáo sư ấy nhỉ. Có phát hiện ra điều gì lý thú không?Gã chợt nhớ ra là gã đang đọc dở dang. Học thuyết của tiến sỹ nói rằng… ý nghĩ hàmchứa năng lượng và năng lượng ấy…- Hình như ông ta viết rằng ý nghĩ là năng lượng hay cái gì đại loại thế.- Đoạn tiếp theo là gì?- Mình không có thời gian đọc hết.- Hề hề, thật đáng tiế ...