Danh mục

Vòng tròn ác nghiệt - Phần 2

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 46.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Màu sắc của buổi sớm thu phản chiếu lên mặt nước xanh lục của con hào chạy quanh Hoàng cung. Tháng chín oi ả sắp sửa qua đi. Asakawa Kazuyuki đang thả bộ xuống sân ga tàu điện ngầm thì bất ngờ đổi ý, gã muốn cảm nhận ở khoảng cách gần hơn nữa cái màu nước mà gã vừa nhìn thấy từ tầng chín nên quyết định bước ngược lên cầu thang để ra ngoài. Gã cảm thấy bầu không khí ô hợp của toà soạn đã len lỏi xuống tận tầng hầm giống như một thứ cặn lắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 2 Phần 2.Màu sắc của buổi sớm thu phản chiếu lên mặt nước xanh lục của con hào chạy quanhHoàng cung. Tháng chín oi ả sắp sửa qua đi. Asakawa Kazuyuki đang thả bộ xuống sânga tàu điện ngầm thì bất ngờ đổi ý, gã muốn cảm nhận ở khoảng cách gần hơn nữacái màu nước mà gã vừa nhìn thấy từ tầng chín nên quyết định bước ngược lên cầuthang để ra ngoài. Gã cảm thấy bầu không khí ô hợp của toà soạn đã len lỏi xuống tậntầng hầm giống như một thứ cặn lắng dưới đáy chai khiến gã đột nhiên thèm được hítthở không khí bên ngoài. Khi màu xanh của Hoàng cung hiện ra ngay tầm mắt, gãkhông còn để ý tới mùi khí thải từ đoạn hợp lưu của đường cao tốc số 5 với đườngvành đai nữa, khung trời của một ngày mới đang hửng dần lên sống động trong cái hơilạnh của buổi sớm.Mặc dù cơ thể bải hoải vì phải thức trắng đêm nhưng gã không thấy buồn ngủ lắm.Sự hưng phấn khi viết xong bản thảo như một thứ thuốc kích thích vừa độ làm chocác tế bào não tỉnh táo. Đã hai tuần nay Asakawa chưa hề được nghỉ. Gã muốn dànhhôm nay và ngày mai để xả hơi ở nhà. Lần này gã có thể nghỉ ngơi thật đàng hoàng vìđây là mệnh lệnh của tổng biên tập.Một cách rất bản năng, gã giơ tay lên khi thấy chiếc taxi không có khách chạy lại từphía Kudansita. Vé tàu điện ngầm tuyến Takehashi-Shinbaba đã hết hạn từ hai hômtrước nhưng gã vẫn chưa mua vé mới. Từ đây đi tàu điện ngầm tới khu chung cư Kita-shinagawa mất bốn trăm yên, còn bắt taxi sẽ mất ngót nghét hai nghìn yên. Chẳng aimuốn mất không hơn một nghìn rưỡi yên, nhưng nghĩ đến việc phải chuyển tàu balần, cộng với tâm trạng phấn chấn vì vừa lĩnh lương xong nên gã quyết định tiêuhoang một chút cho riêng ngày hôm nay.Điều gì đã khiến Asakawa quyết định bắt taxi ở chính nơi đây và vào ngày hôm nay?Nó đơn giản chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra sau một loạt những xung động nho nhỏ. Gãvốn đâu có định đi ra ngoài để bắt taxi. Mà bởi đúng lúc gã chợt thấy nhớ bầu khôngkhí bên ngoài thì một chiếc taxi còn trống chạy ngang qua, trong thoáng chốc đó, gãthấy thật cách rách khi phải mua vé và lại phải đổi tàu những ba lần. Nếu gã vẫn đivề bằng tàu điện ngầm thì hai sự kiện kia có lẽ đã chẳng chắp nối được với nhau.Nhưng suy cho cùng, mọi câu chuyện đều bắt đầu từ sự ngẫu nhiên.Chiếc taxi dừng lại trước toà nhà Palaceside với vẻ ngập ngừng. Tài xế là một ngườiđàn ông nhỏ thó, tuổi xấp xỉ bốn mươi, chắc hẳn vì đã thức trắng đêm nên đôi mắthắn đỏ ngầu. Trên táp-lô có một bức ảnh chân dung màu và bên cạnh đó là dòng chữKimura Mikio, tên của tay tài xế.- Đi Kita-shinagawa…Nghe thấy thế Kimura muốn nhảy lên vì sung sướng. Kita-shinagawa nằm quá bãi xecủa công ty hắn ở Higashi-gotanda một chút, như thế là thuận đường về. Cái thú củamột tay tài xế taxi là những lúc như thế này đây, khi mọi việc đều tuân đúng theo ýmuốn của hắn ta. Kimura bất chợt muốn trò chuyện.- Anh đi lấy tin bây giờ đấy à?Gì cơ? Asakawa hỏi lại trong lúc đang hướng đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi ra ngoàicửa sổ và mông lung suy nghĩ. Gã tự hỏi không hiểu làm sao tay đó biết được nghềnghiệp của mình.- Anh là phóng viên phải không?- Tôi làm ở một tạp chí ra hàng tuần, mà anh biết rõ nhỉ.Gần hai mươi năm lái taxi đã cho Kimura cái khả năng có thể đoán biết được phần nàonghề nghiệp của khách đi xe dựa vào địa điểm lên xe, trang phục và cách ăn nói củangười đó. Và thông thường, với những vị khách có một nghề nghiệp hấp dẫn và tỏ rahãnh diện về điều đó, thì những câu chuyện liên quan tới công việc sẽ ngay lập tứctrở nên rôm rả.- Chà, anh vất vả quá nhỉ. Mới sớm thế này.- À không, mà là tôi về nhà.- Ra vậy, thế thì giống tôi rồi.Asakawa thường ngày chẳng mấy tự hào về công việc của mình. Nhưng sáng nay, khimà lần đầu tiên bài báo của gã được lên khuôn, gã bỗng lấy lại được cái cảm giácthoả mãn ấy. Cuối cùng thì gã cũng đã kết thúc loạt bài phóng sự của mình và nhậnđược kha khá những lời khen ngợi.- Công việc có thú vị không anh?- Cũng còn tùy – Asakawa trả lời qua loa.Cũng có lúc này lúc kia, nhưng bây giờ thì gã chẳng muốn trả lời thêm. Gã không hềquên thất bại cách đây hai năm. Gã vẫn còn nhớ như in tít bài khi đó: Những vị thầnmới thời hiện đại.Cái hình ảnh đáng hổ thẹn khi gã vừa run rẩy vừa nói với tổng biên tập rằng gã khôngthể làm cái công việc đi lấy tin được nữa lại hiện lên trước mắt.Sự im lặng diễn ra khá lâu. Xe chạy rất nhanh qua khúc cua ngay bên trái tháp Tokyo.- À, mà anh thích chạy dọc đường bờ sông hay đường Keihin số 1?Lộ trình sẽ khác nhau tùy theo người ta muốn đến chỗ nào của Kita-shinagawa.- Đường Keihin số 1… Mà cho tôi xuống phía trước đường Shinbaba ấy.Đối với tài xế taxi, yên tâm nhất là khi biết được chính xác điểm đến của khách.Kimura đánh tay lái sang phải ở ngã tư Fuda-no-Tsuji.Hắn lại đang đến gần cái địa điểm ấy, trên cái ngã tư mà suốt một tháng nay hắnkhông làm sao quên được. Khác với mối bận tâm của Asakawa về thất bại cách đâyhai năm, Kimura tỏ ra khá bàng ...

Tài liệu được xem nhiều: