Thứ Năm, ngày 18 tháng MườiGió hơi mạnh, những đám mây trắng trôi là là dưới bầu trời xanh ngắt. Cơn bão số 21 quét qua Bán đảo Boso rồi biến mất ngoài khơi theo hướng đông bắc vào buổi chiều muộn ngày hôm qua. Sau đó, tất cả chỉ là một màu nước biển xanh đến nhức mắt. Một ngày mùa thu nắng đẹp và dịu nhẹ, vậy mà Asakawa đang phải đứng trên boong tàu và ngắm nhìn những con sóng trong tâm trạng một kẻ tử tù sắp bị đem ra hành quyết. Đưa mắt lên, gã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 23 Phần 23Thứ Năm, ngày 18 tháng MườiGió hơi mạnh, những đám mây trắng trôi là là dưới bầu trời xanh ngắt. Cơn bão số 21quét qua Bán đảo Boso rồi biến mất ngoài khơi theo hướng đông bắc vào buổi chiềumuộn ngày hôm qua. Sau đó, tất cả chỉ là một màu nước biển xanh đến nhức mắt.Một ngày mùa thu nắng đẹp và dịu nhẹ, vậy mà Asakawa đang phải đứng trên boongtàu và ngắm nhìn những con sóng trong tâm trạng một kẻ tử tù sắp bị đem ra hànhquyết. Đưa mắt lên, gã trông thấy những đỉnh núi trên cao nguyên Izu chạy thành mộtđường mềm mại. Cuối cùng thì ngày định mệnh đã đến. Lúc này là mười giờ sáng,còn mười hai tiếng nữa. Chắc chắn thời khắc ấy sẽ đến. Thế là đã sắp một tuần trôiqua kể từ lúc gã xem cuốn băng ở Villa Log Cabin. Dài quá… Gã nghĩ. Tất nhiên, gãcảm thấy dài là bởi chỉ trong vỏn vẹn một tuần lễ gã đã phải trải qua tất cả các cungbậc của nỗi sợ hãi mà những người bình thường có mất cả một đời cũng không thểnào hiểu được.Asakawa không biết một ngày mắc kẹt trên đảo ấy sẽ có ảnh hưởng thế nào tới vậnmệnh của gã. Trên điện thoại, do quá xúc động nên gã đã trách cứ Yoshino vì sự chậmtrễ trong việc điều tra, nhưng lúc này, khi bình tĩnh nghĩ lại, gã thấy biết ơn vì thực raYoshino đã làm rất tốt. Nếu là gã, biết đâu sự nôn nóng đã chẳng khiến gã điều tratheo một hướng hoàn toàn nhầm lẫn?… Thế lại may. Cơn bão đã giúp mình.Asakawa nghĩ thế để khỏi thấy xót xa. Gã đang chuẩn bị tinh thần trước cái chết, đểđừng hối hận rằng đáng lẽ mình phải làm thế này chứ không phải thế kia.Manh mối cuối cùng còn lại là ba trang fax gã đang cầm trên tay. Đó là những thông tinmà Yoshino phải mất nửa ngày để kiếm được và gửi cho gã hôm qua. Quả là đã tồntại một công trình khác thường trước khi Pacific Land Nam Hakone được xây dựng ởkhu vực đó. Tuy nói là khác thường chứ vào thời kỳ đó thì những công trình như thếnhiều nhan nhản. Ấy là một trại điều dưỡng lao.Ngày nay, lao là căn bệnh mà có lẽ không còn mấy ai thấy sợ khi nhắc đến, tuy nhiên,không hề quá khi nói rằng ta có thể bắt gặp cái tên này trong mọi cuốn tiểu thuyếtthời tiền chiến. Động cơ để Thomas Mann viết nên Núi thiêng (Tên tiếng Đức là DerZauberberg. Tác phẩm này được Thomas Mann hoàn thành năm 1924 và được coi làmột trong những tác phẩm có ảnh hưởng nhất của nền văn học Đức thế kỷ 20) là vikhuẩn lao và cảm hứng khiến Kajii Motojiro (Tiểu thuyết gia Nhật Bản (1901-1932).Các tiểu thuyết của ông chủ yếu lấy cảm hứng từ căn bệnh lao của mình) ngân lênnhững khúc ca thanh thản về sự tàn lụi của đời mình cũng chính là vi khuẩn lao. Tuynhiên, với việc tìm ra streptomycin vào năm 1944 và hydrazides vào năm 1950, bệnh laođã không còn cái hương vị văn học bấy lâu và trở thành một căn bệnh truyền nhiễmhạng bét. Từ triều Đại Chính đến Chiêu Hoà, số người chết vì bệnh lao mỗi năm lêntới hai trăm nghìn người, tuy vậy con số này đã đột ngột giảm xuống từ sau Thếchiến. Mặc dầu vậy, vi khuẩn lao chưa hề biến mất. Mỗi năm, vi khuẩn này vẫn cướp đi mạng sống của năm nghìn người.Vào thời kỳ bệnh lao hoành hành dữ dội nhất, để điều trị căn bệnh này người ta cầnphải được nghỉ ngơi giữa một môi trường yên tĩnh và bầu không khí trong lành. Theođó, tất cả các trại điều dưỡng lao đều được xây dựng trên vùng núi cao nhưng cùngvới sự tiến bộ của phương pháp điều trị khoa học, số lượng bệnh nhân lao giảm dầnvà người ta buộc lòng phải thay đổi chức năng của những trại điều dưỡng này. Nghĩalà nếu không kết hợp với các chuyên khoa khác như khoa nội, khoa đường ruột haykhoa ngoại thì tình hình kinh doanh sẽ không được đảm bảo. Vào giữa thập niên 70,trại điều dưỡng Nam Hakone cũng phải đối mặt với yêu cầu này. Thế nhưng, tình thếlúc ấy lại vô cùng khó khăn. Vì nó ở vào một vị trí mà giao thông quá ư bất tiện. Trongtrường hợp mắc lao, thời gian từ lúc nhập viện cho tới khi ra viện là rất dài, vì thếgiao thông không trở thành vấn đề đáng ngại. Tuy nhiên, đó lại là đòn chí mạng giángvào bất cứ ý định nào muốn biến nó thành một bệnh viện đa khoa. Và như thế, trạiđiều dưỡng Nam Hakone bị đóng cửa vào năm 1972.Thế rồi nó được Pacific Resort Club, tập đoàn chuyên săn lùng các địa điểm xây dựngsân golf và khu resort để mắt tới. Năm 1975, Pacific Resort mua lại một dải cao nguyênNam Hakone bao gồm cả khu đất cũ của trại điều dưỡng lao và bắt tay ngay vào côngviệc xây dựng sân golf. Sau đó, họ lần lượt hoàn thiện các khu biệt thự để bán, kháchsạn, bể bơi, câu lạc bộ thể thao ngoài trời, sân tennis và các dịch vụ nghỉ dưỡng khác.Và cho đến tháng tư năm nay, tức là cách đây nửa năm, Villa Log Cabin được hoànthành.- Chỗ đấy thế nào? – Vừa mới còn ở trên boong vậy mà không biết từ lúc nào Ryuji đãngồi xuống cạnh Asakawa.- Chỗ nào?- Pacific Land Nam Hakone ấy.Gã nhớ ra là Ryuji chưa từng đến đó.- Cảnh đêm rất đẹp.Âm thanh của những trái bóng tennis đập binh binh dưới ánh đèn vàng vọt giữa mộtkhông gian mà cảm giác về sự sống rất mờ nhạt lại vang lên trong tai gã.… Bầu không khí đó từ đâu ra? Có bao nhiêu người đã bỏ mạng ở khu trại điều dưỡngấy?Vừa nghĩ vậy, Asakawa vừa mường tượng lại khung cảnh mỹ lệ của Numazu vàMishima trải rộng trong đêm dưới chân gã.Asakawa đổi tờ fax đầu tiên xuống dưới rồi trải rộng tờ thứ hai và thứ ba lên đùimình. Tờ thứ hai là sơ đồ phân bố các khu nhà của trại điều dưỡng, còn tờ thứ ba làhình hài hiện tại của trại điều dưỡng này: toà nhà ba tầng đỏm dáng được dùng làmtrung tâm thông tin và nhà hàng ăn uống của Pacific Land Nam Hakone. Đó chính là toànhà mà Asakawa đã xăng xái bước vào và hỏi một cậu bồi bàn về vị trí của Villa LogCabin sau khi bất ngờ tấp xe ngay trước cửa. Asakawa hết nhìn tờ này rồi lại đến tờkia. Cái dòng chảy của gần ba mươi năm đang hiện lên thành những hình vẽ. Nếukhông lấy con đường lượn theo sườn núi làm chuẩn, gã không thể nào xác định đượcđâu đã từng là đâu trong quá khứ. Asakawa vừa hình dung ra quang cảnh thực tế trongóc vừa lần theo tấm bản đ ...