Thông tin tài liệu:
Bánh xe đu quay của công viên Korakuen đã hiện ra trước mắt. 10:50, thuyền cập cảng đúng như dự kiến. Asakawa chạy vội về phía bãi đỗ xe khi vừa bước xuống khỏi cầu thang.- Này, làm gì mà cuống lên thế.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 25 Phần 25Bánh xe đu quay của công viên Korakuen đã hiện ra trước mắt. 10:50, thuyền cập cảngđúng như dự kiến. Asakawa chạy vội về phía bãi đỗ xe khi vừa bước xuống khỏi cầuthang.- Này, làm gì mà cuống lên thế.Ryuji đủng đỉnh theo sau. Phòng khám của Nagao nằm ở ngay gần ga Kinomiya.Asakawa sốt ruột chờ đợi Ryuji bước vào trong xe, thế rồi gã cho xe chạy thẳng vềhướng thị trấn Atami đầy những dốc và đường một chiều.- Này, có khi chính quỷ sứ đã nhúng tay vào vụ này cậu ạ.Ryuji nói với bộ mặt nghiêm túc khi vừa vào xe. Asakawa thì không có thì giờ để đáplại vì còn mải nhìn biển báo trên đường. Ryuji tiếp.- Quỷ sứ luôn hiện diện trên thế gian này dưới những bộ dạng khác nhau. Cậu có baogiờ nghe nhắc đến trận dịch hạch đã tràn qua hầu khắp các nước Châu Âu vào nửacuối thế kỷ 14 chưa? Gần một nửa dân số đã thiệt mạng. Cậu có tin được không? Thửtưởng tượng xem, nếu mất đi một nửa, dân số Nhật Bản sẽ chỉ còn sáu mươi triệu.Tất nhiên, có một nghệ sỹ thời đó đã ví dịch hạch với quỷ sứ. Bây giờ cũng thế thôi,AIDS đáng bị gọi là quỷ sứ thời hiện đại lắm chứ? Nhưng tớ muốn nói với cậu rằng,quỷ sứ sẽ không đời nào đẩy con người tới chỗ diệt vong. Vì sao ấy à? Vì nếu conngười không còn thì chúng cũng không còn. Giống như virus ấy, chúng sẽ không thểtồn tại được nếu vật chủ của chúng là tế bào bị huỷ hoại. Nhưng mà ngược lại, conngười đã đẩy virus đậu mùa tới chỗ tuyệt diệt. Mà có thật không nhỉ? Có thật là conngười làm được việc đó không?Ngày nay, người ta không thể nào tưởng tượng ra nổi sự đáng sợ của bệnh đậu mùa,căn bệnh đã từng hoành hành khắp thế giới và được liệt vào hàng có tỷ lệ tử vong caonhất. Ngay cả ở Nhật Bản, bệnh này cũng là nguồn gốc của rất nhiều tín ngưỡng vàmê tín do sự đau đớn mà nó gây ra. Xa xưa, người ta tin rằng kẻ gieo rắc căn bệnh nàychính là Thần Đậu mùa. Liệu con người có thể đẩy các vị thần, hay nói đúng hơn làquỷ sứ, tới bờ vực của sự diệt vong? Đó chính là mối hoài nghi ẩn chứa trong câu hỏicủa Ryuji.Asakawa không hề nghe câu chuyện của Ryuji. Ở một xó xỉnh trong đầu, gã thắc mắctại sao y lại nói chuyện ấy vào lúc này. Còn thì gã phải tập trung toàn bộ thần kinh đểđừng có nhầm đường và để làm sao có thể tới được phòng khám Nagao một cáchnhanh nhất.11.Sau khi rẽ vào một con ngõ nhỏ trước ga Kinomiya, họ tới một ngôi nhà mái bằngdưới hiên có treo tấm biển đề “Phòng khám Nagao, Khoa nội, Khoa nhi”. Asakawa vàRyuji dừng lại một lát trước cửa. Nếu họ không lấy được thông tin gì từ Nagao thì coinhư tại thời điểm đó thời gian đã hết. Thời gian không còn đủ dài để xoay sang mộthướng mới. Nhưng rốt cuộc họ sẽ nghe được những gì? Chắc gì Nagao còn nhớ đượccái sự kiện, có thể đã xảy ra hoặc không, về Yamamura Sadako với trại điều dưỡngNam Hakone. Trừ Tanaka Yozo, các đồng nghiệp khác của ông ta ở trại điều dưỡngNam Hakoen đều đã hưởng thiên mệnh. Tất nhiên họ có thể tìm ra được một vài cáitên trong số các y tá hồi đó, nhưng bây giờ thì đã muộn.Asakawa nhìn đồng hồ. 11:30. Còn hơn mười tiếng nữa. Tới lúc này bỗng nhiênAsakawa lại ngập ngừng không muốn đẩy cửa.- Cậu làm gì thế, mau vào đi.Ryuji đẩy lưng Asakawa. Y không hiểu tại sao Asakawa lại do dự sau một hồi cuốngcuồng phóng xe tới đây. Vì Asakawa thấy sợ. Gã sợ niềm hy vọng cuối cùng đổ vỡ vàmọi cơ may sống sót sẽ tuột khỏi tay gã. Ryuji đi lên trước và mở cửa.Có một chiếc ghế băng ngồi được ba người kê sát mép tường trong căn phòng chờ nhỏhẹp. Thật hay là không có khách nào đến khám. Ryuji cúi người ngó qua ô cửa đăng kývà hỏi một nữ y tá trung tuổi đẫy đà.- Xin lỗi chị, cho tôi gặp bác sỹ một chút được không?Bà y tá ngước lên khỏi cuốn tạp chí rồi thong thả nói:- Các anh tới khám bệnh?- Không ạ, chúng tôi có việc muốn hỏi bác sỹ.Bà y tá gấp cuốn tạp chí lại, nhướng mày lên và đeo kính.- Các anh có việc gì?- Thì chúng tôi có chuyện muốn hỏi một chút.Asakawa sốt ruột thò mặt ra từ sau lưng Ryuji.- Bác sỹ có ở đây không ạ?Bà y tá lấy hai tay giữ gọng kính rồi lần lượt nhìn hai người.- Xin các anh cho biết các anh có việc gì.Giọng nói của bà ta gay gắt. Ryuji và Asakawa đứng thẳng người dậy.- Để cho một bà y tá thế này ngồi ở bàn đăng ký thì lấy đâu ra khách… – Ryuji nói, cốtình để bà ta nghe thấy.- Anh kia nói gì?… Chọc tức mụ ta lúc này thật chẳng hay. Asakawa nghĩ vậy rồi cúi đầu xuống. Đúnglúc ấy thì cánh cửa buồng khám bật mở và Nagao xuất hiện trong bộ bờ-lu trắng.- Có việc gì thế?Tuy bị hói hoàn toàn nhưng trông Nagao trẻ hơn tuổi năm mươi bảy của mình nhiều.Ông ta cau mày nghi ngại nhìn hai gã đàn ông đang đứng ở lối vào.Asakawa và Ryuji đồng thời ngoái đầu về phía có giọng nói của Nagao, thế rồi, đúngcái khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, cả hai bỗng cùng à lên một tiếng.… Chưa biết chừng Nagao lại có được thông tin về Yamamura Sadako. Không hề đùa.Nhìn một cái là biết ngay.Như có dòng điện chạy qua đầu, cảnh phim cuối cùng trong đo ...