Danh mục

Vòng tròn ác Nghiệt - Phần 26

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 56.00 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 26Asakawa đưa ra trước mặt Nagao một tờ fax. Đó là sơ đồ bản vẽ của Pacific Land Nam Hakone.- Cái giếng ấy nằm ở đâu? – Asakawa sấn sổ hỏi.Phải khó khăn để Nagao hiểu được ý nghĩ của bản vẽ, nhưng khi cho ông ta biết nhà hàng ăn uống nằm trên vị trí của trại điều dưỡng trước đây thì ông ta dần dần lấy lại được sự thông thổ của mình
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác Nghiệt - Phần 26 Phần 26Asakawa đưa ra trước mặt Nagao một tờ fax. Đó là sơ đồ bản vẽ của Pacific LandNam Hakone.- Cái giếng ấy nằm ở đâu? – Asakawa sấn sổ hỏi.Phải khó khăn để Nagao hiểu được ý nghĩ của bản vẽ, nhưng khi cho ông ta biết nhàhàng ăn uống nằm trên vị trí của trại điều dưỡng trước đây thì ông ta dần dần lấy lạiđược sự thông thổ của mình.- Tôi nghĩ nó ở đây. – Nagao chỉ vào một địa điểm áng chừng trên đó.- Không sai chút nào. Chính là khu vực Villa Log Cabin. – Asakawa đứng dậy và nói. –Nào, ta đi thôi!Nhưng Ryuji vẫn thong thả.- Chưa phải vội. Chúng ta vẫn còn có vài việc cần làm rõ với bố già này. À mà, ônggọi cái hội chứng gì gì ấy là gì nhỉ…- Hội chứng tinh hoàn nữ hóa.- Đàn bà bị hội chứng ấy có đẻ được con không?Nagao lắc đầu.- Không thể.- Tôi muốn xác nhận lại một việc. Ấy là lúc cưỡng bức Sadako, ông đã mắc bệnh đậumùa rồi đúng không?Nagao gật đầu.- Thế thì người mắc bệnh đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản phải là YamamuraSadako chứ hả?Trước lúc chết, đúng là virus đậu mùa đã xâm nhập vào cơ thể Sadako. Nhưng cô ta đãchết ngay sau đó. Virus không thể tồn tại nếu vật chủ bị tiêu diệt. Nên không thể nóirằng cô ta đã bị nhiễm. Không đáp lại vì không biết phải trả lời ra sao, Nagao chỉ còncách cụp mắt xuống để tránh cái nhìn của Ryuji.- Còn làm gì thế, mau đi thôi! – Asakawa đứng ngoài cửa giục Ryuji.- Chúc vui vẻ, đồ chết tiệt!Ryuji lấy ngón tay trỏ búng vào mũi Nagao rồi đuổi theo sau AsakawaKhông thể đưa ra một lời giải thích thật logic, nhưng bằng kinh nghiệm có được quanhững cuốn tiểu thuyết và những bộ phim truyền hình tẻ nhạt, Asakawa cảm thấyrằng, một khi câu chuyện đã tiến triển theo hướng này thì họ cần phải hành động theomột cách thức truyền thống. Có một nhịp độ nhất định trong những diễn biến của câuchuyện. Nghĩa là, mặc dù họ không cố ý đi tìm chỗ ẩn náu của Yamamura Sadako,nhưng giữa lúc đang loay hoay thì mọi thứ bỗng nhiên sáng tỏ, cả cái tai họa giángxuống đầu cô ta và nơi cô ta bị vùi lấp. Vì vậy, lúc nghe Ryuji nói: “Có cửa hàng ngũkim nào lơn lớn thì cậu dừng xe lại cho tớ”, cái niềm tin cho rằng Ryuji cũng nghĩgiống mình đã làm Asakawa yên tâm. Asakawa vẫn chưa hình dung ra công việc ấy sẽvất vả nhường nào. Nếu cái giếng cũ vẫn chưa bị lấp kín thì việc tìm ra nó ở xungquanh Villa Log Cabin là không hề khó. Và khi đã xác định được vị trí của cái giếng thìviệc đưa hài cốt của Yamamura Sadako lên cũng dễ như trở bàn tay. Gã thấy mọi thứđều đơn giản, mà bởi vì gã muốn nghĩ như thế. Một giờ chiều, ánh nắng hắt lên conđường dốc chói chang. Chính cái khung cảnh thanh bình của khu phố vào một ngàythường và cái chói chang đã làm mờ đi trí tưởng tượng của gã. Asakawa quên mấtrằng, dù chỉ dưới độ sâu bốn năm mét, song cái đáy giếng chật hẹp lại là một thế giớihoàn toàn khác so với mặt đất tràn trề ánh nắng.Asakawa đạp phanh lúc nhìn thấy tấm biển của cửa hàng ngũ kim Nishizaki. Nhìnnhững chiếc thang gấp và máy cắt cỏ dựng ngoài mặt tiền, gã chắc mẩm rằng có thểmua được mọi thứ cần thiết ở đây.- Cậu thấy cần cái gì thì mua.Nói rồi Asakawa chạy về phía bốt điện thoại gần đó. Gã dừng lại trước cửa rồi rút ramột tấm thẻ điện thoại từ trong ví.- Này, không phải lúc để cậu buôn điện thoại đâu đấy.Lời phàn nàn của Ryuji không tới được tai Asakawa, Ryuji lẩm bẩm một mình rồi đivào trong cửa hàng, y lần lượt lượm từng thứ một: dây thừng, xô, xẻng, bánh xe ròngrọc, đèn rọi…“Có thể đây sẽ là cơ hội cuối cùng để được nghe giọng nói của hai mẹ con”, cơn nóngruột ấy đã thôi thúc gã. Vì gã thừa hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Chín tiếng làthời hạn cuối cùng của gã. Asakawa cắm thẻ điện thoại vào và bấm số nhà vợ ởAshikaga. Người nhấc ống nghe là ông bố vợ.- Con Asakawa đây ạ, bố gọi Shizu và Yoko hộ con được không?Ngay lập tức đòi vợ và con đến nghe máy mà không một lời hỏi thăm bố vợ quả thậtlà vô lễ. Nhưng gã không còn thời gian để lo lắng tới tâm trạng của bố vợ. Ông đangđịnh nói điều gì đó nhưng đã ngay lập tức quay sang gọi Shizu và Yoko, có vẻ như ônghiểu được tình thế cấp bách của gã. Thật may mắn vì không phải mẹ vợ gã cầm máytrước. Nếu là bà, gã sẽ phải thể hiện một màn chào hỏi dài lê thê và khó lòng mà tìmđược cơ hội để chấm dứt.- Vâng, em nghe đây.- Shizu à?Gã thấy nhớ giọng nói của vợ quá.- Anh đang ở đâu?- Atami. Em thế nào?- Không, cũng bình thường thôi. Yoko quấn ông bà ngoại lắm.- Con có ở đấy không?Gã nghe thấy con. Nó vẫn chưa nói được thành lời, chỉ là những âm thanh bập bập. Cótiếng nó đang ra sức trèo lên đùi mẹ để đòi bố.- Yoko, pa pa đây.Shizu áp ống nghe vào tai Yoko.- Pặp… pặp… pặp…Đấy là âm thanh mà gã nghe được. Hẳn là con gái gã muốn gọi pa pa. Tiếng hổn hểnvà tiếng cọ sát của miệng và má con bé vào ống nghe còn lớn hơn cả tiếng nó nói.Nhưng có lẽ chính vì thế mà gã cảm thấy con gái ở gần hơn. Gã bỗng thấy ngực mìnhnhói lên, gã muốn ngay lập tức rời bỏ nơi này ...

Tài liệu được xem nhiều: