Thông tin tài liệu:
Asakawa giật nảy mình khiến đầu gã đập mạnh vào gầm nhà.- Khoan đã, Ryuji. Không sao đâu, tớ vẫn còn sức.Asakawa nói đứt quãng. Ryuji thò cổ lên khỏi giếng.- Còn ở chỗ nào mà còn. Thôi, thay phiên.- Kho… khoan đã. Nghỉ một tý là lại sức ngay mà.- Đợi đến lúc cậu hồi sức thì sáng bảnh mắt ra rồi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 28 Phần 28Asakawa giật nảy mình khiến đầu gã đập mạnh vào gầm nhà.- Khoan đã, Ryuji. Không sao đâu, tớ vẫn còn sức.Asakawa nói đứt quãng. Ryuji thò cổ lên khỏi giếng.- Còn ở chỗ nào mà còn. Thôi, thay phiên.- Kho… khoan đã. Nghỉ một tý là lại sức ngay mà.- Đợi đến lúc cậu hồi sức thì sáng bảnh mắt ra rồi.Ryuji chĩa đèn vào mặt Asakawa. Ánh mắt Asakawa hơi đổi khác. Nỗi sợ hãi trước cáichết đã cướp đi sự sáng suốt của gã. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận thấygã đã mất khả năng suy xét bình thường. Thực ra chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều cũngbiết được rằng, giữa việc xúc bùn bằng xẻng và việc kéo xô nặng lên độ cao bốn đếnnăm mét, đằng nào tốn sức hơn.- Thôi nào, xuống nhanh lên! – Ryuji ấn người Asakawa về phía thành giếng.- Chờ chút đã. Không được đâu, Ryuji à.- Cậu bảo sao?- Mình bị chứng sợ không gian hẹp.- Cậu nói nhảm gì thế.Asakawa co rúm người lại không hề nhúc nhích. Mặt nước dưới đáy giếng xao động.- Không được, mình chịu thôi.Ryuji tóm ngực áo Asakawa lôi lại rồi tát một cái, hai cái vào mặt gã.- Thế nào, tỉnh chưa? Mình chịu thôi à? Còn nói nhảm nữa không? Một kẻ biết cách cóthể cứu mình thoát khỏi cái chết mà không hành động thì là ngợm chứ không phảingười. Cậu nên nhớ rằng không chỉ có mỗi cái mạng của cậu. Cậu quên cuộc điệnthoại lúc nãy rồi sao? Cậu đành lòng nhìn cún con đáng yêu nhà cậu bị cướp đi vĩnhviễn hay sao?Nghĩ đến vợ con, gã không thể rúm mình hèn nhát. Đúng là sinh mệnh của hai ngườiđều nằm cả trong tay gã. Nhưng cơ thể không chịu nghe lời gã.- Này Ryuji, việc này, có thật là có ý nghĩa không?Mặc dù biết rằng câu hỏi như thế vào lúc này thật vô nghĩa song Asakawa vẫn yếu ớthỏi. Ryuji nới lỏng bàn tay đang tóm ngực áo Asakawa ra.- Tớ sẽ nói cho cậu rõ thêm một chút về lý thuyết của tiến sỹ Miura. Để oán niệm tồntại trên thế giới này cần có ba điều kiện: không gian đóng kín, nước và thời gian đểđạt đến cái chết. Nghĩa là, nếu một người chết từ trong một không gian khép kín và cónước thì, hầu hết các trường hợp, oán niệm của người đó sẽ ám vào chỗ ấy. Cậu thửnhìn cái giếng này xem. Một không gian hẹp và kín, có cả nước nữa. Nhớ lại lời bà lãotrong cuộn băng rồi cậu sẽ thấy.… Kể từ dạo đó, sức khoẻ cháu thế nào? Cháu mà cứ nghịch nước là quỷ ác sẽ tớiđấy.Nghịch nước, nghịch nước. Phải rồi, cho đến bây giờ Yamamura Sadako vẫn ẩn mìnhdưới lớp bùn tối đen kia và tiếp tục chơi trò nghịch nước. Cái trò đùa với mạch nướcngầm chảy hoài không bao giờ dứt.- Lúc bị thả xuống giếng Yamamura Sadako vẫn còn sống. Và rồi trong lúc chờ cáichết đến, cô ta đã gieo rắc oán niệm của mình khắp mặt trong thành giếng. Như vậy,ở trường hợp của cô ta, cả ba điều kiện đều hội đủ.- … Thế thì sao?- Thế thì… Theo lời tiến sỹ Miura, cách giải lời nguyền rất đơn giản. Tóm lại làchúng ta chỉ cần giải phóng oán niệm ấy. Chúng ta chỉ cần đưa hài cốt lên khỏi đáygiếng chật hẹp và mang về an táng tại quê nhà sau khi đã phụng niệm cẩn thận.Chúng ta sẽ kéo cô ta về với thế giới rộng rãi và sáng sủa.Vừa nãy, lúc bò ra khỏi gầm nhà để đi lấy xô, Asakawa đã tưởng như mình vừa đượcgiải thoát, một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Chỉ cần làm cái điều tương tựvới Yamamura Sadako là xong? Phải chăng cô ta đang mong đợi điều ấy?- Cậu định nói đó chính là câu thần chú?- Có thể là thế mà cũng có thể là không.- Như thế thì chả biết đâu mà lần.Ryuji lại kéo mạnh ngực áo Asakawa.- Cậu nghe cho kỹ đây. Chẳng có quái gì đảm bảo cho tương lai của chúng ta hết. Phíatrước chúng ta chỉ toàn là những thứ chả biết đâu mà lần thôi, cậu hiểu không. Nhưngdầu vậy thì cậu vẫn phải sống. Cậu không thể dừng mọi hoạt động sống chỉ vì cái lýdo chả biết đâu mà lần của cậu. Vấn đề là cơ may. Câu thần chú, hay ý muốn củaSadako rất có thể là cái gì đó khác. Nhưng bằng cách đưa xác cô ta ra khỏi đây, cơ mayxóa bỏ lời nguyền trong cuộn băng là rất lớn.Mặt Asakawa méo xệch. Gã kêu thầm trong bụng.… Không gian khép kín ấy à? Nước ấy à? Thời gian để đạt đến cái chết ấy à? Oánniệm sẽ khó tan nhất khi hội đủ cả ba điều kiện ấy à? Có cái quái gì làm chứng chotrò ba hoa của lão học giả bịp bợm Miura kia chứ?- Sao, hiểu rồi thì xuống đi.… Đếch hiểu. Tao không hiểu gì hết!- Sắp chết đến nơi rồi mà còn chần chừ nữa à? – Ryuji dần dịu giọng. – Cậu đừngnghĩ rằng ta có thể sống sót mà không cần chiến đấu.… Đồ khốn! Tao cần quái gì nghe triết lý sống của mày.Nhưng Asakawa vẫn trèo lên thành giếng.- Tốt. Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra điều cần làm rồi hả?Asakawa giữ chặt dây thừng rồi thả mình vào trong lòng giếng. Khuôn mặt Ryuji ởngay trước mắt.- Không sao, chẳng có gì trong đó cả đâu. Kẻ thù lớn nhất của cậu chính là cái trítưởng tượng bạc nhược kia kìa.Ngước nhìn lên, gã chói mắt vì bị ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Gã áp chặt lưng vàothành giếng rồi từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt sợi dây thừng. Mũi chân gã trượttrên mặt đá. Gã tuột một mạc ...