Thông tin tài liệu:
Câu nói ấy hình như làm Mai vui sướng, gương mặt đáng yêu của cô ánh lên một nụ cười trong nước mắt. Đôi mắt cô như khẽ nói, tôi hiểu. Asakawa đóng cửa rồi vội vã bước xuống những bậc thang của tòa chung cư. Gã ra tới đường, nhưng càng rời xa căn hộ của Ryuji, hình ảnh về người bạn đã dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm đến hy sinh cả mạng sống của mình càng hiện lên rõ ràng trong gã. Không thèm chú ý tới xung quanh, Asakawa để mặc cho nước mắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 32 Phần 32Câu nói ấy hình như làm Mai vui sướng, gương mặt đáng yêu của cô ánh lên một nụcười trong nước mắt. Đôi mắt cô như khẽ nói, tôi hiểu. Asakawa đóng cửa rồi vội vãbước xuống những bậc thang của tòa chung cư. Gã ra tới đường, nhưng càng rời xacăn hộ của Ryuji, hình ảnh về người bạn đã dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm đếnhy sinh cả mạng sống của mình càng hiện lên rõ ràng trong gã. Không thèm chú ý tớixung quanh, Asakawa để mặc cho nước mắt mình trào ra.Chủ nhật, ngày 21 tháng MườiKim đồng hồ nhích qua 0 giờ, đã sang Chủ nhật. Asakawa vừa ghi lại những điểmmấu chốt trên tay vừa cố gắng sắp xếp các dòng suy nghĩ.… Ngay trước khi chết, Ryuji đã tìm ra lời giải cho câu thần chú và cố gắng gọi điệncho Takano Mai để gọi cô ấy đến. Nghĩa là, để thực hiện câu thần chú cần phải có sựtrợ giúp của Takano Mai. Nhưng vấn đề là tại sao mình vẫn sống? Chỉ có thể có mộtcâu trả lời. Đó là, trong khoảng một tuần ấy, mình đã vô tình thực hiện câu thần chúmà không hề biết. Không còn cách giải thích nào khác. Tóm lại, nếu có người thứ bagiúp đỡ, bất cứ ai cũng có thể thực hiện được câu thần chú một cách dễ dàng. Nhưngvẫn còn một câu hỏi nữa. Đó là tại sao bốn đứa trẻ lại chạy trốn mà không thực hiệncâu thần chú? Nếu đơn giản đến vậy, bọn chúng hoàn toàn có thể giả vờ can đảmtrước mặt ba đứa kia rồi bí mật thực hiện câu thần chú lắm chứ? Hãy suy nghĩ cho kỹ.Trong một tuần vừa rồi mình đã làm gì? Điều gì mình làm mà Ryuji không làm?Nghĩ đến đó Asakawa hét lớn.- Làm sao ta biết được chuyện đó! Có vô khối những việc ta làm mà Ryuji không làmtrong một tuần vừa qua… Thật điên rồ.Asakawa đấm vào bức ảnh có Yamamura Sadako.- Đồ khốn! Mi còn muốn làm khổ ta đến bao giờ?Gã đấm liên hồi vào mặt Sadako. Nhưng nét mặt Sadako chẳng hề thay đổi, cô ta vẫngiữ nguyên vẻ đẹp cho đến phút cuối cùng.Asakawa vào bếp, rót whisky đầy đến miệng ly. Gã cần phải giải tỏa đám máu đangtụ lại trong đầu. Gã định nốc trọn một hơi nhưng dừng lại. Biết đâu gã sẽ chợt nghĩ racâu thần chú và phải lái xe trong đêm đến Ashikaga. Gã nên hạn chế uống rượu. Gãgiận mình vì cứ cố muốn dựa dẫm vào một cái gì đó. Lúc khai quật hài cốt củaYamamura Sadako ở Villa Log Cabin, Asakawa đã gần như đánh mất mình trước cơnsợ hãi. Nhưng cuối cùng thì gã cũng đạt được mục đích chỉ bởi vì có Ryuji ở bên cạnh.- Ryuji! Ryu..ji…! Mình xin cậu, hãy giúp mình đi!… Mình không thể sống nổi nếu vợ con mình bị đem đi mất, mình không thể chịuđược một cuộc sống như thế!- Ryu…ji…! Giúp mình đi. Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ vì mình là kẻ đầu tiênphát hiện ra Yamamura Sadako? Nếu như vậy, vợ và con mình sẽ không thoát khỏi cáichết. Không thể như thế được, phải không Ryuji?Tâm trí Asakawa rối loạn. Mặc dù biết không phải là lúc than khóc nhưng gã khôngcòn đủ bình tĩnh. Thế rồi sau một hồi gào thét với Ryuji, gã trấn tĩnh lại. Gã tiếp tụcghi những điểm quan trọng khác ra giấy. Lời tiên tri của bà lão… Có thật là YamamuraSadako đã sinh con? Liệu điều đó có quan hệ gì với Nagao Jotaro, kẻ đã giao cấu vớicô ta ngay trước khi cô ta chết và là bệnh nhân đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản? Trảlời cho những câu hỏi ấy chỉ toàn là những dấu chấm hỏi. Không có bất kỳ một căn cứchắc chắn nào mách bảo. Liệu lập luận này có giúp gã tìm ra câu thần chú hay không?Gã phải tính toán vì thời gian không cho phép gã mắc sai lầm.Lại vài giờ nữa trôi qua. Bên ngoài trời sắp sáng. Asakawa ngã xuống sàn nhà, bên taigã có tiếng thở của một người đàn ông. Có tiếng chim hót kêu chích chích. Gã khôngbiết đó là chiêm bao hay hiện thực. Không biết tự lúc nào gã nằm vật trên sàn và ngủthiếp đi. Rồi gã khẽ nheo mắt trước ánh nắng chói chang của buổi sáng. Gã thấy mộtbóng người bước đi khỏi trong làn nắng dịu. Gã không thấy sợ. Gã bỗng choàng tỉnhvà nhìn mãi về phía cái bóng.- … Ryuji, cậu có ở đấy không?Cái bóng không đáp lại mà chỉ có tựa đề một cuốn sách hiện lên như được in thẳngvào những nếp nhăn trong não gã.“Loài người và dịch bệnh”Dưới lớp mí mắt đang nhắm lại của Asakawa, tựa đề cuốn sách nổi lên trắng sáng vàrõ nét, sau đó nó từ từ biến mất cùng với một dư âm. Cuốn sách đó chắc chắn đangnằm trong phòng làm việc của Asakawa. Gã mua nó lúc bắt đầu điều tra vụ án này vìngờ rằng thủ phạm gây ra cái chết đồng thời cho cả bốn nạn nhân là một chủng virus.Tuy chưa đọc, nhưng gã còn nhớ rất rõ nó được cất ở vị trí nào trên giá sách.Mặt trời buổi sáng chiếu vào từ ô cửa sổ phía đông. Gã thấy đầu đau buốt khi địnhđứng dậy.… Một giấc mơ?Asakawa mở cửa phòng làm việc. Gã với lấy cuốn sách mà kẻ nào đó đã ám thị cho gã:“Loài người và dịch bệnh”. Tất nhiên, Asakawa đoán được kẻ đã ám thị cho gã ấy làai. Đó chính là Ryuji. Ryuji đã đến thăm gã trong chốc lát để báo cho gã biết bí mậtcủa câu thần chú.Lời giải cho câu thần chú nằm ở đâu trong cuốn sách dày hơn 300 trang này? Trực giáclại mách bảo gã. Trang 191. Tuy không thật đậm nét nhưng ...