Danh mục

Vòng tròn ác nghiệt - Phần 7

Số trang: 11      Loại file: doc      Dung lượng: 168.00 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thứ Năm, ngày 11 tháng MườiAsakawa phải tăng tốc độ cần gạt nước vì mưa mỗi lúc một mau. Thời tiết ở Hakone rất thất thường. Dưới Odawara trời vẫn nắng, song càng lên cao không khí càng ẩm ướt và đến đỉnh đèo thì một cơn mưa dữ dội ập đến. Gã đã gặp chuyện này một vài lần. Nếu là ban ngày thì gã còn có thể phần nào dự đoán được thời tiết trên núi dựa vào những đám mây bao lấy đỉnh Hakone...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vòng tròn ác nghiệt - Phần 7 Phần 7Thứ Năm, ngày 11 tháng MườiAsakawa phải tăng tốc độ cần gạt nước vì mưa mỗi lúc một mau. Thời tiết ở Hakonerất thất thường. Dưới Odawara trời vẫn nắng, song càng lên cao không khí càng ẩmướt và đến đỉnh đèo thì một cơn mưa dữ dội ập đến. Gã đã gặp chuyện này một vàilần. Nếu là ban ngày thì gã còn có thể phần nào dự đoán được thời tiết trên núi dựavào những đám mây bao lấy đỉnh Hakone. Nhưng ban đêm, gã chẳng thấy gì ngoàibóng tối phía sau ánh đèn pha. Mãi đến khi dừng xe lại và ngẩng nhìn lên gã mới nhậnra bầu trời đầy sao đã biến mất. Lúc gã lên tàu ở Tokyo, phố xá bắt đầu chìm trongmờ tỏ. Tới ga Atami, lúc thuê xe gã vẫn còn thấy bóng trăng ẩn hiện qua những kẽmây. Thế mà bây giờ, những giọt nước nhỏ li ti phất phơ trước ánh đèn pha đã biếnthành cơn mưa thật sự, quất thẳng vào kính trước.Bảng đồng hồ điện tử phía trên công-tơ-mét hiển thị con số 19:32. Asakawa nhẩm tínhquãng đường thời gian cho tới lúc này. Gã lên tàu ở Tokyo lúc 17:16 và tới ga Atami lúc18:07. Ra khỏi cửa soát vé và làm xong thủ tục thuê xe lúc 18:30. Mua hai hộp mỳ cốc,một chai Whisky loại nhỏ ở chợ và thoát ra khỏi khu nội thị toàn đường một chiều vàolúc 19:00.Đường hầm dài xuyên qua rặng núi đá Tanna bắt đầu hiện ra trước mắt gã trong ánhđèn vàng nhấp nháy. Đi hết đường hầm ra tới tỉnh lộ Atami-Kannami là sẽ thấy biểnchỉ dẫn lối vào Pacific Land Nam Hakone. Vào tới bên trong tiếng gió rít bên thành xenghe khác hẳn. Cùng lúc, màu da gã, chiếc ghế bên cạnh, tất cả mọi thứ trong xe đềubị nhuộm vàng bởi ánh đèn màu cam, gã bỗng thấy bồn chồn. Gã sởn gai ốc. Không cóbóng xe nào chạy ngược lại, tiếng cần gạt nước ken két miết vào mặt kính trước. Gãngắt công tắc cần gạt nước. Gã sẽ tới đó trước tám giờ. Đường vắng tanh vậy mà gãkhông hề có ý định tăng ga. Tự nhiên, trong vô thức, gã thấy sợ phải đi đến đó.Tấm bảng chỉ dẫn lối vào Pacific Land Nam Hakone được dựng trên một sườn núi.Không đèn nê-ông quảng cáo, chỉ có tấm bảng chắn với những vệt sơn đen. Vì thế,nếu bỏ lỡ cái tích tắc đèn pha chiếu vào tấm biển, bất kỳ ai cũng có thể chạy tuột qua.Asakawa cho xe rẽ sang trái và leo lên con đường núi chạy giữa những mảnh ruộngbậc thang. Quá nhỏ so với một lối vào khu nghỉ dưỡng. Gã thấy hơi lo lắng; khôngkhéo lại là đường cụt. Gã cài số thấp và leo một cách chậm rãi vì nhiều đoạn cua gấpmà đèn đường thì không có. Cũng chẳng còn khoảng trống nào để tránh nếu có xengược chiều chạy lại.Mưa đã tạnh tự lúc nào. Bây giờ Asakawa mới nhận ra điều dó. Thời tiết giữa sườnĐông và sườn Tây của dải núi đá Tanna thật trái ngược nhau.Song đó không phải là đường cụt, nó chạy dài mãi lên trên. Hai bên đường bắt đầu lácđác xuất hiện những ngôi biệt thự đang rao bán. Rồi đột nhiên, cảnh vật hoàn toànthay đổi, đường mở thành làn đôi, mặt đường tốt hơn và hai bên được trang hoàngbằng những hàng đèn. Sự biến đổi ấy khiến Asakawa kinh ngạc. Gã đã vào đếnPacific Land, khắp nơi là những đồ trang trí xa xỉ. Con đường nhỏ chạy xuyên quaruộng vừa rồi là sao? Con đường vốn hẹp lại càng hẹp hơn bởi lá ngô và đám lau sậycao ngút đầu xoè ra từ hai phía làm gã thấy bồn chồn với ý nghĩ: rất có thể nó đangchờ mình ở khúc cua kế tiếp.Đối diện với bãi đậu xe rất rộng là toà nhà ba tầng, ở đó có trung tâm thông tin và nhàhàng. Asakawa dừng xe ngay trước sảnh lớn và bước vào trong. Gã nhìn đồng hồ: vừatám giờ, đúng như dự tính. Có tiếng đập bóng từ đâu đó vọng lại. Phía dưới trung tâmlà sân quần vợt, có mấy đôi nam nữ đang hào hứng chơi tennis trong ánh đèn vàng vọt.Thật lạ, cả bốn sân đều đang được sử dụng. Tám giờ, thứ Năm, một ngày thượngtuần tháng Mười, Asakawa không thể hiểu nổi thần kinh của những kẻ đã tới tận đâyđể chơi tennis vào giờ này. Dưới sân tennis, ở mãi đằng xa, có thể nhìn thấy ánh đènđêm từ Manj Mishima và Numazu hắt tới. Và khoảng tối phía xa hơn nữa, đậm đặcnhư hắc ín, là vịnh Tago-no-Ura.Bước vào trung tâm, ngay trước mặt gã là nhà hàng. Gã có thể nhìn thấy mọi thứ bêntrong nhà hàng vì nó được làm bằng kính. Asakawa lại một lần nữa phải kinh ngạc.Nhà hàng đóng cửa lúc tám giờ, vậy mà các thực khách, đa phần là các gia đình vànhững nhóm toàn phụ nữ, vẫn còn quá nửa. Chuyện quái gì thế nhỉ, gã chau mày khóhiểu. Đám người này từ đâu đến? Gã không sao lý giải nổi. Khó mà tin được rằng bọnhọ đã tới đây bằng con đường mà gã vừa đi qua. Biết đâu đấy, con đường mà gã đi quachỉ là đường tắt, chứ thực ra còn có con đường khác sáng sủa và rộng rãi hơn? Nhưngkhi chỉ đường đến Pacific Land, cô lễ tân đã chẳng nói thế qua điện thoại là gì.“Quý khách cứ đi theo tỉnh lộ Atami-Kannami, được nửa đường thì rẽ trái và leo hếtcon đường núi là tới.”Asakawa đã đi đúng như vậy. Không thể có con đường nào khác.Asakawa bước vào nhà hàng dù biết đã hết giờ đón khách. Dưới ô cửa kính cực lớn làthảm cỏ được cắt tỉa khéo léo tạo thành một sườn dốc mềm mại đổ về phía thànhphố trong đêm. Gã đoán rằng người t ...

Tài liệu được xem nhiều: