Tôi đã kể câu chuyện khi tôi bị bắt, và không ai muốn nghe tôi nói cả. Rồi tôi đã nhắc lại chuyện đó ở phiên tòa: nói tất cả, đúng hệt như sự việc đã xảy ra, không thêm, không bớt một chữ nào. Tôi đã nói hết sự thật, tôi xin thề đúng vậy?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vụ Án B.24 - phần 1 Vụ Án B.24 – phần 1Tôi đã kể câu chuyện khi tôi bị bắt, và không ai muốn nghe tôi nói cả. Rồi tôi đã nhắclại chuyện đó ở phiên tòa: nói tất cả, đúng hệt như sự việc đã xảy ra, không thêm,không bớt một chữ nào. Tôi đã nói hết sự thật, tôi xin thề đúng vậy? Tất cả những gìmà phu nhân Mannering đã nói, tất cả những gì mà tôi đã nói và đã làm, tôi đã kể lạikhông thay một dấu phẩy, và tôi đã được lợi lộc gì trong vụ này? “Phạm nhân đã mảimê trong một lời khai lan man và không đúng sự thật, không thể tin được vì các chi tiếtcủa nó, và không dựa trên một sự khởi đầu nào của những bằng chứng hỗ trợ”. Đó làtin mà một nhật báo ở Luân Đôn đã loan đi. Những nhật báo khác thì lại làm như tôikhông tự bào chữa cho mình. Tuy là chính mắt tôi đã trông thấy ngài Mannering bị ámsát, và tôi cũng vô tội trong vụ án này như bất cứ một ủy viên nào trong bồi thẩm đoànđã kết tội tôi. Thưa ngài, ngài là người tiếp nhận đơn xin ân xá của các phạm nhân. Tất cả tùythuộc vào ngài. Tôi chỉ xin ngài một điều: đọc lá đơn của tôi, chỉ cần đọc nó thôi, rồithực hiện một cuộc điều tra nhỏ về tính tình của vị “phu nhân” Mannering này, để xembà ấy có giữ được cái danh hiệu mà bà ấy đã mang từ ba năm trước, khi tôi gặp bà ấyđể chuốc lấy tù tội và sự tan nát của đời tôi. Ngài sẽ có thể giao vụ điều tra này chomột thám tử tư hay một người của tòa án; ngài sẽ mau chóng biết rõ đầy đủ về sựviệc để hiểu rằng câu chuyện của tôi là đúng sự thật. Xin ngài hãy nghĩ tới sự vinhquang mà ngài sẽ đạt được nếu tất cả các nhật báo đều loan tin rằng một vụ án bấtcông không thể dung thứ được chắc chắn sẽ xảy ra nếu không có lòng kiên trì và sựtinh tế của ngài. Đó sẽ là phần thưởng của ngài, vì tôi nghèo túng và tôi không thểbiếu tặng ngài một thứ gì. Nhưng nếu ngài khoanh tay ngồi yên, thì ngài sẽ có thểkhông bao giờ thấy được một giấc ngủ ngon trên giường! Sẽ chẳng có đêm nào trôiqua mà ngài không thấy bị ám ảnh bởi ý nghĩ về một con người đang chết dần, chếtmòn trong nhà tù vì ngài đã không làm tròn nhiệm vụ mà ngài được giao phó! Nhưngthưa ngài, ngài sẽ làm tròn nhiệm vụ đó, tôi tin chắc ở điều này. Ngài chỉ cần làm mộthay hai cuộc điều tra nhỏ, và ngài tự nhắc nhở mình rằng kẻ duy nhất được hưởng lợitrong vụ án mạng là phu nhân Mannering, vì vụ án mạng đã làm cho một người đàn bàkhốn khổ trở thành một góa phụ giàu sang. Tôi đã đặt vào tay ngài một đầu mối. Ngàichỉ cần đi theo nó; ngài sẽ thấy nó dẫn ngài tới nơi nào. Thưa ngài, xin ngài lưu ý rõ ràng là tôi không kêu ca gì về các việc liên quan tới vụtrộm. Tôi không ta thán gì về những điều mà tôi đáng phải chịu, và cho tới nay tôi chưaphải nhận hình phạt nào nhiều hơn là hình phạt mà tôi đáng phải chịu. Quả thật là đãcó một vụ trộm và ba năm tù của tôi là để đền tội đó. Trong phiên tòa, người ta chỉ rarằng tôi đã tham dự vào vụ của Merton Cross, và rằng tôi đã ngồi tù một năm vìchuyện đó, đó là lý do tại sao lời khai của tôi đã được tiếp nhận một cách tệ hại nhưthế. Một kẻ tái phạm thì bao giờ cũng bị tình nghi. Tôi nhìn nhận vụ ăn trộm. Nhưngkhi người ta nói với tôi về vụ án mạng đã khiến tôi bị kết án tù chung thân (và bất cứmột vị quan tòa nào ngoài ngài James, đều rất có thể đưa tôi lên đoạn đầu đài) thì tôitrả lời tôi không dính líu gì trong vụ này và tôi vô tội. Bây giờ tôi sẽ trở lại cái đêmhôm 13 tháng 12 năm 1894, và tôi sẽ kể lại một cách chính xác với ngài về những gì đãxảy ra. Nếu tôi nói sai sự thật một chút nào thì xin bàn tay của Thượng Đế hãy giếtchết tôi đi. Vào khoảng giữa mùa hè, tôi đi tới Bristol để tìm việc làm, nhưng tôi chợt nảy ra ýnghĩ là tôi sẽ có thể xoay xở được ở Portsmouth, vì tôi là một thợ máy giỏi; vì vậy tôiđi ngang qua miền nam nước Anh, bằng cách nhận các công việc làm trên đường đimỗi khi mà tôi kiếm được việc làm. Tôi cố gắng để khỏi có những sự phiền muộn, vìtôi đã đền tội một năm trong nhà tù ở Exeter, và điều đó cũng đủ với tôi rồi. Nhưngkhông có gì khó khăn bằng sự đi tìm việc làm khi mà tên của mình đã bị một dấu chữthập đen dính vào; suýt nữa thì tôi đã bị chết đói. Sau cùng, sau khi trải qua mười ngàyđi chặt củi và đập đá vụn để kiếm một đồng lương chết đói, tôi đã tới gần Salisburyvới hai đồng bạc trong túi, và một lòng kiên nhẫn cũng tồi tệ như đôi giày của tôi vậy.Trên đường đi, khoảng giữa Blanford và Salisbury, có một quán rượu với tấm bảnghiệu “Thiện chí”. Tối hôm đó, tôi thuê một cái giường ở quán rượu này. Tôi ngồi cómột mình trong tửu quán, một ít lâu trước giờ đóng cửa, khi chủ quán, một người tênlà Allen, đi tới ngồi cạnh tôi và bắt đầu nói với tôi về những chuyện tầm phào trongxứ. Đó là một người thích nói và muốn có người nghe hắn nói; tôi là kẻ chẳng có việcgì để làm, tôi ngồi lại đó để hút thuốc trước một bình rượu bia mà hắn đem cho tôi.Tôi đã nghe hắn nói một cách lơ đãng, cho tới lúc hắn bắt đầu nói ba hoa (hình như maquỷ nhập vào hắn) về những nhà đại phú ở lâu đài Mannering. Tôi hỏi: - Đ ...