Thông tin tài liệu:
Đó là cách thức mà cô ta đã tác động tôi: một phần với sự mai mỉa của cô ta, một phần với số vàng mà cô ta đem ra làm lóe mắt tôi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhượng bộ và tôi sẽ trở nên liều lĩnh tại nhà của nhà quý tộc già nua nếu tôi không chú ý tới đôi mắt của cô ta:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vụ Án B.24 - Phần 2 Phần 2 Đó là cách thức mà cô ta đã tác động tôi: một phần với sự mai mỉa của cô ta, một phầnvới số vàng mà cô ta đem ra làm lóe mắt tôi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhượng bộ và tôi sẽtrở nên liều lĩnh tại nhà của nhà quý tộc già nua nếu tôi không chú ý tới đôi mắt của côta: đôi mắt này đã phụ giúp cho cuộc đấu tranh nội tâm của tôi bằng một sự biểu lộquá gian xảo, quá hung dữ khiến tôi hiểu ngay rằng cô ta cố gắng làm tôi trở thànhcông cụ cho sự trả thù của cô ta, và cô ta không để cho tôi một sự chọn lựa nào khácngoài việc loại trừ ông chồng ra khỏi tình trạng có thể làm hại cô ta hoặc để cho tôi bịông ấy bắt được. Cô ta đã cảm thấy rõ là ý đồ đã bị phát lộ, và tức thì ban tặng cho tôimột nụ cười thân mật; nhưng đã quá muộn rồi; tôi đã có một sự cảnh giác của tôi. Tôi bèn nói. - Tôi không muốn lên lầu. Tôi đã có đủ mọi thứ tôi cần đây rồi. Cô ta đã làm tôi choáng người vì sự khinh bỉ của cô ta. - Được lắm. Anh có thể lấy những cái huy chương này đi. Tôi nghĩ rằng anh nên bắtđầu từ phía bên kia. Chắc chắn là khi đã nấu chảy ra rồi thì tất cả chúng đều cùng cómột giá trị như nhau thôi, nhưng các huy chương này là những thứ hiếm có hơn do đólà thứ quý báu hơn đối với ông ấy, không cần phải bẻ các ổ khóa. Nhấn mạnh vào cáinút đồng này, anh sẽ chuyển động một cái lò so bí mật. Kia kìa! Hãy lấy cái này trước:đó là con người trong mắt lão ta... Cô ấy mở một cái tủ kính; tất cả những đồ vật đẹp đẽ được phơi bày ra trước mặttôi. Tôi đã dặt tay lên tấm huy chương mà cô ta vừa chỉ thì bỗng nhiên tôi thấy nét mặtcô ta thay đổi, và cô ta giơ một ngón tay. - Suỵt! Cái gì vậy?... Trong sự im lặng của tòa nhà chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân lê đi rất nhẹ,ngay tức thì cô ta đóng tủ kính lại. - Đó là chồng tôi! Anh đừng sợ! Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Tôi sẽ dàn xếp mọi việc.Chỗ này? Mau lên, đằng sau tấm thảm!... Cô ta đẩy tôi vào phía sau những tấm màn sơn, tôi và cái túi rỗng không trong tay -rồi cô ta cầm lấy cây nến và nhanh nhẹn đi trở vào phòng bảo tàng, nơi mà chúng tôivừa ra khỏi. Từ chỗ tôi đứng, tôi có thể nhìn thấy cô ta qua cái cửa mở ngỏ. Cô ta nói lớn: - Có phải mình không, Robert? Ánh sáng của một cây nến lóe lên phía sau cái cửa của phòng bảo tàng; tiếng bướcchân tới gần. Rồi tôi thấy hiện ra trên bậc cửa một bộ mặt lớn, nặng nề, đầy nhữngvết nhăn và những nếp da bùng nhùng mỡ, với một cái mũi cong khoằm có mang kínhgọng vàng. Ông ta rất cao lớn to. Với cái áo ngủ, ông ta đứng che kín cả cái cửa - ôngta có mái tóc bạc, xoắn lại thành từng cuộn, nhưng ông ta không có râu. Miệng ông tathì nhỏ, mỏng, chúm lại, bị mờ nhạt đi dưới sự uy hiếp của cái mũi ngạo nghễ. Ông tađứng yên bất động, quan sát vợ với một cái nhìn xa lạ, hiểm ác mới thoạt nhìn tôi đãhiểu ngay là ông ta biểu lộ với vợ những tình cảm mà cô ta đã dành cho chồng. Ông ta hỏi vợ: - Thế này là nghĩa làm sao? Một sự nổi hứng mới à? Tại sao lại có cuộc đi dạo chơiban đêm này trong nhà? Làm sao mà cô lại không đi ngủ? - Tôi không thể ngủ được... Cô ta nói một giọng chán chường, thê thảm. Nếu ngày xưa cô ta đã lên sân khấu, thìhắn cô ta đã không quên nghề nghiệp của mình. - Tôi có cần gợi ý cho cô là một lương tâm trong sáng sẽ giúp một cách rất hiệu lựccho giấc ngủ không? Ông ta lại lên tiếng với cũng một giọng chế nhạo như vậy Cô ta trả lời: - Tôi không tin điều đó, bởi vì ông vẫn có những giấc ngủ rất ngon mà. - Trong suốt cuộc đời tôi, tôi chỉ xấu hổ về một chuyện thôi... - Tóc ông ta dựngđứng lên lởm chởm vì tức giận; ông ta nom giống như một con ác điểu. - Cô biết hơnai hết là tôi nói việc gì. Và sự trừng phạt đã theo sau lỗi lầm. - Đối với tôi, cũng đúng như thế: chớ quên điều này. - Cô còn phàn nàn cái gì? Chính tôi đã tự hạ thấp mình xuống; còn cô, cô đã đượccao sang. - Cao sang? - Đúng vậy! Tôi nghĩ rằng cô sẽ không chối cãi là cô đã được mãn nguyện khi tớiđây, tới lâu đài Mannering. Tôi đã phạm sai lầm lớn khi đem cô ta ra khỏi môi trườngthật sự của cô. - Nếu đúng là ông nghĩ như vậy, tại sao chúng ta không chia tay nhau? - Bởi vì một sự bất hạnh riêng tư còn tốt hơn là một sự nhục nhã trước mọi người.Bởi vì ngấm ngầm đau khổ về một lỗi lầm còn dễ hơn là thú nhận nó. Và cũng bởi vìtôi thích có cô ở trước mắt và biết rằng cô không thể quay trở lại với hắn. - Đồ vô lại! Đồ hèn nhát? - Đúng vậy, Milady. Tôi biết tham vọng thầm kín của cô, nhưng khi tôi còn sống, nósẽ không thực hiện được đâu và rất có thể là tôi sẽ có những cách xếp đặt để sau khichết rồi tôi vẫn còn canh chừng để khi cô trở về sống với hắn mà không có một đồngxu dính túi. Cô và anh chàng Edward yêu quí của cô, không bao giờ các người đượctoại nguyện phung phí tiền bạc của tôi, phải nói cho cô biết ý định này, Milady ạ. Tạisao các ô cửa và cửa số lại mở ngỏ thế này? - Tôi thấy căn phòng có mùi hôi. - Đó không phải là sự khôn ngoan. Biết đâu lại không có m ...