Thông tin tài liệu:
Cô bạn nhỏ nhắn như lạc bước vào cánh đồng thần tiên, dang tay đón lấy những cánh bồ công anh, rồi cuộn mình xoay trong gió heo may và nắng hồng. Dành tặng những ai sinh ra vào tháng 8 - tháng của bồ công anh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu bồ công anh trong gióVũ điệu bồ công anh trong gióCô bạn nhỏ nhắn như lạc bước vào cánh đồng thần tiên, dang tay đón lấynhững cánh bồ công anh, rồi cuộn mình xoay trong gió heo may và nắng hồng.Dành tặng những ai sinh ra vào tháng 8 - tháng của bồ công anh...Bí mật trong chiếc headphone màu trắng7h17. Những âm tự từ khuôn miệng cô giáo dạy Sử đua nhau lùa từ bên tai phải rồilọt qua tai trái của Vũ, cuối cùng trôi tuột theo vạt nắng qua khung cửa sổ. Một tiếthọc đáng chán. Dù là một lớp trưởng mẫu mực của 11A2 kiêm đội trưởng bóng rổ,Vũ vẫn không thể cưỡng lại cái ngáp dài. Mối quan tâm duy nhất của nó lúc này làgóc trái nơi chiếc bàn đầu, ngay cạnh ô cửa sổ, Thi Du đang khẽ đung đưa ngườitheo giai điệu từ chiếc headphone trắng. Mái tóc đen dài, buông dịu dàng trong gió.Một cánh hoa bồ công anh vô tình bị gió đưa tới, đậu khẽ trên làn tóc mây. Nắngsớm nhuộm màu tươi tắn lên gò má bầu bĩnh cùng đôi mắt nhung huyền luôn nhìnngười đối diện một cách chăm chú và chân thành khi trò chuyện. Nét đáng yêu đócuốn hút Vũ từ ngày đầu tiên Thi Du chuyển đến lớp này.Có lẽ, Vũ cũng như nhiều cậu bạn khác, đứng bên ngoài thế giới của Du. Cô bạn,như con ốc biển ẩn dưới vỏ, luôn nấp mình trong chiếc headphone và dường nhưkhông để tâm đến ánh nhìn thẫn thờ của ai đó.“Đằng sau chiếc headphone đó chứa đựng bí mật gì?” - Vũ tự hỏi. Cái thế giới màDu và Vũ đang sống không đơn giản chỉ cách nhau một dãy bàn mà là cả một bứctường vô hình. Giữa tĩnh lặng và ồn ào, giữa mỏng manh dễ vỡ và mạnh mẽ cứngcỏi. Dòng suy nghĩ liền mạch của Vũ đột nhiên bị một thanh âm to đùng chặnđứng._ Đăng Vũ! Em đang nghĩ gì vậy? Không tập trung trong giờ học. - Cô Sử cảnhtỉnh nó bằng tiếng “chát bốp” của cây thước gỗ bị đập vào mặt bàn.Vẫn mãi nghiêng nhìn về phía khung cửa, Vũ không ý thức chính miệng nó đangnói ra mạch tư tưởng đang chạy như cuộn băng video trong đầu: “Em muốn biếtliệu bạn ấy đang lắng nghe điều gì trong chiếc headphone màu trắng kia?” ***Hình phạt cho tội mất tập trung và nghe nhạc trong giờ học của Vũ và Du là quétdọn sân trường sau giờ học. Sân trường khá rộng. Đây là nơi để tụi con trai chơibóng rổ và là không gian để tụi con gái xúng xính đầm xinh khi dự dạ tiệc xuânngoài trời hằng năm. Ngay sát sau sân trường là cánh đồng bồ công anh rộng títđến tận hai hàng cây dương đằng xa.-Để Vũ làm. Tại tớ nên khiến cậu bị phạt. Xin lỗi nhé. - Vũ nói với vẻ mặt hối lỗinhất, tay xoa xoa đầu khiến tóc nó rối bời như tâm trạng nó bây giờ.Thi Du mỉm cười, khiến Vũ yên tâm rằng cô bạn không hay giận dỗi. Du tựa ngườivào băng ghế đá, tay vô thức mân mê cái phone trắng và mấp máy đôi môi giaiđiệu quen thuộc nào đó. Vũ chớp lấy cơ hội, đứng đối diện Du để nhìn sâu hơn nữađôi mắt to tròn mà nó luôn tơ tưởng.-Cậu có vẻ thích nghe nhạc nhỉ! Cậu thích bài hát nào nhất?-Tớ thích bản Fly me to the moon. Cậu biết bài đó không? - Rồi Du hát khẽ.“Fly me to the moonLet me play among the starsLet me see what spring is like On Jupiter and MarsIn other words, hold my hand In other words, darling, kiss meFill my life with songAnd let me sing for ever more…”Vũ cũng say sưa hòa giọng mà không để ý đến cái dáng điệu ngớ ngẩn của nó vớichiếc mic “cây chổi trên tay, hệt như một nghệ sĩ đường phố. Điều đó làm cho côbạn bật cười khúc khích. Màn biểu diễn ngẫu hứng kết thúc. Vũ che đậy sự xấu hổbằng cái gãi đầu bối rối và cười toe toét. Du mỉm cười đáp lại nhưng nụ cười đónhanh chóng tắt nghẹn trên đôi mắt buồn.-Tớ đoán là cậu hát hay lắm. Ước gì tớ có thể nghe cậu hát nhỉ... Sự thật là… taiphải của tớ không còn nghe được nữa và khả năng nghe bên tai trái chỉ còn 20%.Tớ gần như không nghe được gì cả.Niềm vui khi nãy biến mất nhanh chóng như bong bóng bị xì hơi. Vũ đứng trơ nhưtượng, cái bí mật mà nó muốn biết khác với những gì nó từng nghĩ đến. Tai nạn xecách đây 2 năm làm Thi Du mất đi khả năng nghe và khiến cô bạn mặc cảm vì phảiđeo máy trợ thính. Để che giấu khuyết tật và được sống như một người bìnhthường, không bị chế giễu, thương hại, Du học cách đọc môi và quan sát cử chỉ củangười khác. Đó là lý do Du luôn chăm chú nhìn người đối diện khi trò chuyện. VìDu không thể nghe ai gọi tên mình (dù họ có gào thét đến thế nào) từ phía sau nênchiếc headphone trở thành một phương tiện ngụy trang hữu dụng.-Sao lại kể tớ biết bí mật mà cậu luôn giấu kín? - Vũ đung đưa vài đường chổitrong vô thức.-Vì cậu vừa hát tặng tớ bản Fly me to the moon.Cô bạn bật cười, tiếng cười ngọt như mật khiến Vũ cứ ngỡ mình là con ong chămchỉ nhất. Một cơn gió nhẹ thổi tung những cánh hoa bồ công anh lên cao. Hàngngàn cánh hoa bồ công anh bé xíu dệt thành tấm thảm trắng giữa không trung, vàrồi trong phút chốc chúng lại bị cuốn đi, vô định. Thi Du ngỡ mình là cánh hoa kia,bay bổng, phiêu du khắp phương trời. Cô bạn nhỏ nhắn như lạc bước ...