Đó là một nơi đáng sợ và huyền bí, nơi của những phép ma và những thất bại tồi tệ nhất. Tôi đã dành một phần tư cuộc đời sống ở đó, học cách đối phó với sự đơn điệu, điên rồ. Năm năm không tới đã biến tôi thành một kẻ lạ mặt, và khi bước vào hành lang của khu nhà, lòng tôi thấy bồn chồn khó tả. Những cánh cửa kính, sàn nhà lát đá granit đen bóng, những bức tường hình lòng chảo có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 1 Phần 1Đó là một nơi đáng sợ và huyền bí, nơi của những phép ma và những thất bại tồi tệnhất. Tôi đã dành một phần tư cuộc đời sống ở đó, học cách đối phó với sự đơn điệu,điên rồ. Năm năm không tới đã biến tôi thành một kẻ lạ mặt, và khi bước vào hành lang củakhu nhà, lòng tôi thấy bồn chồn khó tả. Những cánh cửa kính, sàn nhà lát đá granit đen bóng, những bức tường hình lòngchảo có tên của các Mạnh Thường Quân đã qua đời. Đây đúng là cái trạm hào nhoáng cho một chuyến du hành bất tận không ngườihướng dẫn. Bên ngoài là mùa xuân nhưng ở đây thời gian có một ý nghĩa khác. Có một nhóm các phẫu thuật sinh thực tập rất trẻ đang lững thững đi qua tôi trênnhững đôi dép đế dày của các bác sĩ phụ mổ, trông họ mệt mỏi vì phải làm ca kép. Đôigiày đế da của tôi kêu lộp cộp khi bước đi trên nền đá hành lang. Sàn hành lang trơn và lạnh như sân băng. Hồi tôi bắt đầu làm bác sĩ thực tập ở đâythì nó mới được lát đá. Tôi nhớ lại những vụ phản đối. Nhiều lá đơn phản ánh sự bấthợp lý của sàn đá, ở nơi mà trẻ con thường chạy nhảy, nô đùa và đẩy xe lăn. Nhưngmột số nhà nhân chủng học lại thích kiểu dáng của sàn đá. Thời đó, nhân chủng học làlĩnh vực đang được ưa chuộng. Sáng nay, diện tích mặt sàn đá không còn trống nhiều, một đám đông đang chen lấnkhắp hành lang, phần lớn có nước da đen, mặc quần áo rẻ tiền, xếp thành hàng dài tạinhững chiếc quầy có thành làm bằng kính và chờ đợi ân huệ của mấy thư ký mặt lạnhnhư tiền. Mấy thư ký luôn tránh nhìn vào mắt các bệnh nhân và tôn thờ đám giấy msa.Dòng người dường như không hề di chuyển. Trẻ con đứa gào khóc, đứa bú mẹ; những phụ nữ trông tiều tuỵ; mấy người đàn ôngcố nuốt trôi những câu chửi rủa định phát ra khỏi miệng và nhìn không chớp mắtxuống sàn. Những người lạ mặt va vào nhau liên tục và cùng cười cầu hoà với nhau. Một vài đứa trẻ vặn người, và vùng vằng để thoát ra khỏi cánh tay ôm của ngườilớn. Bọn chúng thoát ra được khoảng một hay hai giây rồi lại bị kéo trở lại. Nhữngđứa trẻ khác xanh xao, gầy gò, hốc hác, đầu rụng hết tóc được phết lên những loaimàu kỳ lạ thì đứng yên, tuân lời cha mẹ một cách đau đớn. Giọng nói lanh lảnh phát ranghe như tiếng của một cái máy. Thỉnh thoảng có những nụ cười hay một chút vui vẻlàm sáng lên căn phòng đầy ảm đạm âm u này. Khi tới gần hơn, một thứ mùi đặc trưng đập vào mũi tôi. Mùi nồng của cồn rửa, vị đắng của thuốc kháng sinh, cái nhớp nháp của cồn ngọtvà sự đau đớn của người bệnh. Đó là những thứ của bệnh viện. Có nhiều thứ không hề thay đổi theo thời gian.Nhưng tôi thì đã thay đổi, đôi tay tôi lạnh toát. Tôi vừa chen vừa đẩy mới đi qua được đám đông. Vừa khi tôi bước tới thang máythì một người đàn ông to, khoẻ trong bộ đồng phục xanh dương của cảnh sát từ đâu đóbước ra chặn lối. Anh ta có cái đầu cắt cua quá trọc tới mức lộ cả lớp da đầu bóngláng. Khuôn mặt lưỡi cày của anh ta được trang trí bởi bộ kính gọng đen. - Thưa, ông cần gì? - Tôi là bác sĩ Delaware. Tôi có một cuộc hẹn với bác sĩ Eves. - Xin ông cho xem giấy tờ. Trong vẻ lạ lùng, tôi lôi cho anh ta xem cái phù hiệu có kẹp cài đã được làm cáchđây năm năm. Anh ta cầm và xem xét rất kỹ càng như thể nó là một đầu mối để tìm rađiều gì đó. Thỉnh thoảng, anh ta ngước nhìn tôi rồi lại nhìn vào bức ảnh đen trắngchụp cách đây đã mười năm. Tay anh ta cầm chiếc máy bộ đàm. Khẩu súng ngắn nằmtrong cái bao đeo ở hông. Tôi nói: - Hình như ở đây kiểm tra nghiêm ngặt hơn nhiều từ khi tôi rời khỏi. - Cái này đã quá hạn rồi - Anh ta đáp - Ông vẫn còn trong danh sách nhân viên ở đây,phải vậy không? - Đúng thế. Anh ta cau mày và bỏ cái phù hiệu vào túi áo mình. Tôi nói: - Vậy là có gì đó không ổn sao? - Thưa ông, ông cần phải có phù hiệu mới. Ông hãy đi qua cái am thờ kia tới chỗBan An ninh, họ sẽ chụp ảnh và cấp cho ông một cái phù hiệu mới. - Anh ta đưa taychạm vào chiếc phù hiệu trên ve áo. Nó có một bức ảnh màu, số chứng minh bao gồm10 con số. - Phải mất khoảng bao lâu mới xong? - Tôi hỏi. - Cái đó còn tuỳ thuộc, thưa ông - Anh ta đưa mắt nhìn ra chỗ khác như thể độtnhiên cảm thấy nhàm chán. - Tuỳ thuộc vào cái gì? - Vào có bao nhiêu người đến trước ông và liệu những giấy tờ của ông có còn hiệnhành không nữa. Tôi nói: - Này anh, cuộc hẹn của tôi với bác sĩ Eves chỉ vài phút nữa là tới rồi. Tôi sẽ làmphù hiệu trên đường ra vậy nhé. - Thưa ông, có lẽ không được đâu - Anh ta đáp, mắt vẫn nhìn đi đâu đó. Đôi cánh tayanh ta khoanh tròn trước ngực - Đó là quy định ở đây. - Có phải đây là quy định mới không? - Đã có công văn gửi theo đường thư tới đội ngũ nhân viên y tế của bệnh viện từmùa hè trước cơ, thưa ông. - Chắc là tôi không được đọc công văn đó mất rồi. Nói toẹt ra là có lẽ tôi đã không mở ra xem mà lập tức ném vào sọt rác giống nhưhầu hết các thư từ bệnh viện gửi tới cho tôi. Anh ta không đáp lời. - Tôi đang rất gấp rồi anh ạ - Tôi nói - Thế ...