Thông tin tài liệu:
Báo chí ra ngày thứ Tư biến vụ tấn công đó thành một vụ giết người. Nạn nhân bị cướp và bị đánh tới chết, chắc chắn là một bác sĩ. Một cái tên mà tôi không nhận ra: Laurence Ashmore. Ông ta bốn mươi lăm tuổi, mới làm tại Bệnh viện Nhi đồng miền Tây được một năm. Nạn nhân bị đánh từ phía sau, bị cướp mất ví, chìa khoá xe hơi và chìa khoá thẻ từ cho phép xe của nạn nhân được vào khu để xe của bác sĩ. Một phát ngôn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
vũ điệu quỷ - Phần 10 Phần 10Báo chí ra ngày thứ Tư biến vụ tấn công đó thành một vụ giết người. Nạn nhân bị cướp và bị đánh tới chết, chắc chắn là một bác sĩ. Một cái tên mà tôikhông nhận ra: Laurence Ashmore. Ông ta bốn mươi lăm tuổi, mới làm tại Bệnh việnNhi đồng miền Tây được một năm. Nạn nhân bị đánh từ phía sau, bị cướp mất ví, chìakhoá xe hơi và chìa khoá thẻ từ cho phép xe của nạn nhân được vào khu để xe của bácsĩ. Một phát ngôn viên của bệnh viện không tiết lộ tên nhấn mạnh rằng tất cả các mãvào cổng bãi đậu xe đều đã được thay đổi nhưng cũng thú nhận việc đi bộ vào bãi dễnhư leo một bậc cầu thang. Kẻ tấn công không rõ danh tính, không để lại manh mối nào. Tôi đặt tờ báo xuống và nhìn qua những chiếc ngăn kéo bàn làm việc cho tới khiphát hiện ra một bảng phân công trực có kèm ảnh của các khoa trong bệnh viện.Nhưng bảng phân công này được làm từ năm năm trước, trước khi Ashmore tới đây. Ngay sau 8 giờ, tôi trở lại bệnh viện. Khu đậu xe của bác sĩ đã được đóng kín bởicánh cổng sắt, những chiếc xe trong đó đậu theo hình tròn trước cửa chính. Một tấmbiển có ghi Hết chỗ được treo ở lối vào. Một người lính gác đưa cho tôi tờ giấy nhỏhướng dẫn thủ tục để có được chìa khoá thẻ mới. - Vậy lúc này tôi đậu xe ở đâu được? Anh ta chỉ tay qua đường sang những bãi đậu xe ngoài trời han gỉ dành cho y tá và hộlý. Tôi lùi lại, quay một vòng và phải xếp hàng đúng 15 phút. Mất thêm 10 phút nữa tôimới tìm được nơi đậu. Ngó trước nhìn sau, tôi bước qua đại lộ, chạy nhanh tới cánhcửa trước. Hai lính gác đứng bên trong đại sảnh, nhưng không hề có dấu hiệu nào chothấy có người vừa mới bị giết cách đó vài chục mét. Tôi biết, nơi này không còn lạ gìcảnh chết chóc nhưng một vụ mưu sát phải khiến người ta có phản ứng mạnh mớiphải. Rồi tôi để ý tới những người tới, lui và chờ đợi. Không hề có sự lo lắng haybuồn phiền nào trên khuôn mặt đầy lạc quan của họ. Tôi đi về phía cầu thang sau và phát hiện ra một danh sách trực mới ngay phía saubàn thông tin. Ảnh của Laurence Ashmore nằm ở góc phía trái. Chuyên ngành độc học. Nếu bức ảnh đó mới chụp thì ông ta trông rất trẻ so với độ tuổi 45. Người mảnhkhảnh, mặt nghiêm nghị, tóc đen không thẳng, miệng rộng, đeo kính gọng sừng. Giốngnhư Woody Allen mắc chứng khó tiêu, ông ta không phải là kiểu người dễ gây đượckhó khăn cho một kẻ tấn công. Tôi tự hỏi tại sao lại phải giết hại ông ta chỉ vì cái ví,rồi nhanh chóng nhận ra câu hỏi đó thật ngớ ngẩn. Khi chuẩn bị vào thang máy lên tầng sáu, thì những âm thanh ở phía đầu kia củabệnh viện làm tôi chú ý. Rất nhiều áo trắng xuất hiện. Một đám người đang di chuyểnnhanh về phía cầu thang chuyển bệnh nhân. Chiếc xe chở một trẻ nhỏ đang được đẩy đi, một hộ lý đẩy, một người khác giữống truyền nước và chạy theo. Một người phụ nữ mà tôi nhận ra là Stephanie. Rồi hai người mặc thường phục.Chip và Cindy. Tôi đi theo và đuổi kịp khi họ tiến vào thang máy. Tôi cố gắng chen vào và lại gầnchỗ Stephanie. Cô nhận ra tôi và nhếch mép cười. Cindy đang nắm một tay của Cassie. Chị ta vàChip đều có vẻ mệt mỏi và không ai trong số họ nhìn lên. Chúng tôi đi trong sự im lặng. Khi chúng tôi rời khỏi thang máy, Chip chìa tay ra. Tôinắm lấy bàn tay ấy trong một giây. Các hộ lý đẩy Cassie vào phòng bệnh nhân qua cánh cửa gỗ tếch. Trong vài giây,hình hài bất động của con bé được hạ thấp dần xuống giường, bình truyền nước đượcmắc vào máy đo giọt chảy và thanh chắn được dựng lên. Bệnh án của Cassie đang ở chiếc xe đẩy. Stephanie cầm lấy và nói: - Cảm ơn các anh. Những hộ lý rời đi Cindy và Chip lượn lờ bên cạnh chiếc giường. Đèn điện trong phòng đều tắt. Khuôn mặt Cassie sưng vù, nhưng dường như đã được hút bớt nước - một chiếc vỏđược bơm căng. Cindy nắm tay con gái một lần nữa. Chip lắc đầu và choàng cánh tayquanh eo vợ. Stephanie nói: - Bác sĩ Bogner sẽ lại tới đây và cả vị bác sĩ người Thuỵ Điển nữa. Những cái gật đầu yếu ớt. Stephanie hất đầu. Hai người chúng tôi bước ra ngoài hành lang. - Lại một vụ co giật nữa à? - Tôi hỏi. - Vào lúc 4 giờ sáng. Chúng tôi đã ở phòng cấp cứu kể từ lúc đó, cố làm cho con bétỉnh lại. - Thế tình hình con bé ra sao rồi? - Ổn định rồi. Mệt mỏi. Bác sĩ Bogner đang làm tất cả những gì có thể nhưng khôngđưa ra được chẩn đoán nào. - Con bé có gặp nguy hiểm nào không? - Không có nguy hiểm chết người nào, nhưng anh biết đấy, nếu liên tục bị chứngnày sẽ gây hậu quả khôn lường. Và nếu càng ngày càng ác liệt thì chúng ta còn phảisẵn sàng cho những điều tồi tệ hơn - Cô lấy tay dụi mắt. Tôi nói: - Ai là vị bác sĩ Thụy Điển thế? - Bác sĩ điện não đồ tên là Torgeson, đã cho xuất bản một công trình nghiên cứu vềbệnh chậm chạp ở trẻ. Ông ta còn đang giảng bài tại một trường y. Chúng tôi cùng bước tới bàn. Một y tá trẻ tóc đen đang ở đó. Stephanie viết vàobệnh án và nói với cô y tá: - Hãy gọi ngay cho tôi nếu có thay đổi nào nhé. - Vâng, ...