Thông tin tài liệu:
Khi tôi bước chân vào phòng 505 của bệnh viện, Cassie ngồi bất động nhưng mắt dõi theo từng cử chỉ của tôi. Tấm rèm cửa sổ đã được kéo lên để ánh sáng màu vàng xuyên qua cánh cửa hé mở của phòng tắm. Tôi thấy những chiếc quần áo ướt đang treo trên giá của nhà tắm. Những thang giường đã được hạ xuống. Căn phòng sực mùi băng cũ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điễu quỷ - Phần 14 Phần 14 Khi tôi bước chân vào phòng 505 của bệnh viện, Cassie ngồi bất động nhưng mắt dõitheo từng cử chỉ của tôi. Tấm rèm cửa sổ đã được kéo lên để ánh sáng màu vàng xuyên qua cánh cửa hé mởcủa phòng tắm. Tôi thấy những chiếc quần áo ướt đang treo trên giá của nhà tắm.Những thang giường đã được hạ xuống. Căn phòng sực mùi băng cũ. Một dây truyền nước có đánh thang độ được gắn vào cánh tay của Cassie. Nhữnggiọt nước trong suốt từ chiếc bình treo đang nhỏ xuống ống. Tiếng kêu của cái máy đotruyền nước có vẻ hơi to. Xung quanh Cassie toàn là những con LuvBunny. Trên mặtbàn là chiếc khay đựng đồ ăn sáng chưa ai đụng tới. Tôi lên tiếng: - Chào cháu gái. Con bé nhoẻn miệng cười, mắt nhắm lại và lắc lư cái đầu như đứa trẻ mù. Cindy từ nhà tắm bước ra. - Chào bác sĩ Delaware. Cái bím tóc của chị ta đã được vấn lên đỉnh đầu, tay áo vẫn chưa buông xuống. - Chào chị. Tình hình chị thế nào? - Vẫn ổn. Thưa bác sĩ. Tôi ngồi xuống cạnh giường Cassie. Cindy đi lại và đứng cạnh tôi. Sức nặng của tôikhiến mắt Cassie mở ra. Tôi lại cười với con bé, chạm vào những ngón tay của nó.Bụng nó phập phồng nhưng rồi lại nhắm mắt lại. Đôi môi nó khô và thô ráp. Môi trêncòn có một cái vẩy lớn chưa bong hẳn ra. Mỗi hơi thở của con bé đều làm cho môiđộng đậy. Tôi cầm bàn tay không truyền nước của nó. Con bé không phản đối. Da nó ấm vàmềm mại như da bụng cá heo. Tôi nói: - Cháu gái ngoan quá. Và thấy mắt nó lay động bên dưới bờ mi. Cindy nói: - Đêm qua mẹ con tôi thật vất vả. - Tôi biết rồi. Rất lấy làm tiếc vì điều đó đã xảy ra - Tôi nhìn xuống bàn tay đangnắm. Có rất nhiều vết tiêm cũ nhưng không thấy vết thương mới nào. Móng tay cáirất nhỏ, được cắt vuông ở đầu và hơi bẩn. Tôi ấn nhẹ, chỉ số trên máy đo truyềnnước liền tăng lên,một lúc rồi lạ hạ thấp xuống kêu tí tách. Tôi làm lại như thế và kếtquả tương tự xảy ra. Nhưng mắt con bé vẫn nhắm nghiền, mặt nó đã có vẻ dễ chịuhơn. Vài phút, con bé đã ngủ, nhịp thở đều đều như nhịp của những giọt nước trongống truyền. Cindy cúi xuống và xoa má con gái. Một con thú nhồi bông rơi xuông sàn nhà. Chịliền nhặt lên và đặt nó cạnh khay đồ ăn sáng. Cái khay ấy đặt xa hơn dự đoán của chịnên chút nữa đã làm chị mất thăng bằng. Tôi nắm lấy khuỷu tay chị và giữ chặt. Quaống tay áo, tôi thấy cánh tay chị gầy và yếu đuối. Tôi bỏ ra nhưng chị cố nắm lấy taytôi một vài giây. Tôi nhận ra những đường nét đầy vẻ lo nghĩ quanh mắt và miệng chị, thấy tuổi tácđã bắt đầu có ảnh hưởng. Mắt tôi và mắt chị gặp nhau. Mắt chị đầy vẻ kỳ quái và losợ. Chị liền bước ra xa chỗ tôi, tới cái giường gấp và ngồi xuống. Tôi hỏi: - Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Hỏi thế chứ trước khi vào đây tôi đã đọc bệnh án rồi. - Họ lại tiêm chọc và xét nghiệm - Chị nói - Họ làm chiếu chụp con bé rất nhiều.Con bé không được ăn uống gì cho tới tận khuya và đã không còn chịu đựng được nữa. - Thật tội. Chị cắn môi: - Bác sĩ Eves nói rằng do con bé lo lắng hay phản ứng gì đó với chất đồng vị mà họdùng trong quá trình chiếu chụp nên mới chán ăn. - Chuyện đó đúng là đôi khi cũng xảy ra - Tôi trấn an - Nhất là khi có nhiều các cuộcxét nghiệm và chất đồng vị đã trở nên nhiều trong máu. Chị gật đầu. - Con bé khá mệt mỏi. Tôi nghĩ hôm nay thì bác sĩ không thể vẽ tranh với nó đượcrồi. - Tôi cũng nghĩ vậy. - Tệ quá. Thế là ông lại không có thời gian để hành sự rồi. - Thế con bé chịu đựng việc điều trị ra sao? - Thực ra, con bé đã quá mệt mỏi - nên nó im lặng. Chị nhìn trở lại giường và quay đi rất nhanh. Dùng hai tay chống xuống ghế, chịđẩy mạnh để đứng lên. Hai mắt chúng tôi lại bắt gặp nhau. Chị ta ngáp ngủ và nói: - Ôi, cho tôi xin lỗi nhé. - Vậy có gì cần tôi giúp đỡ nữa không? - Cảm ơn bác sĩ. Hiện tôi chưa nghĩ ra điều gì cả. Chị nhắm mắt lại. Tôi nói: - Tôi sẽ để chị nghỉ ngơi. Nói rồi tôi bước ra cửa. - Này bác sĩ Delaware. - Có chuyện gì thế. - Việc tới nhà chơi với con Cassie mà chúng ta đã bàn hôm trước ấy. Khi chúng tôirời khỏi nơi này rồi, ông vẫn muốn tới thăm chúng tôi chứ? - Tất nhiên rồi. - Thế thì hay quá. Có điều gì trong giọng nói của chị ta khiến tôi phải dừng lại chờ đợi. Nhưng rồikhông thấy gì hơn ngoài việc chị ta ngoảnh mặt đi. Khi chị bắt đầu lấy tay vân vê bímtóc, tôi liền ra đi. Không thấy Vicki Bottomley ở đâu. Người y tá trực là một người lạ mặt. Sau khihoàn thành xong ghi chép của mình, tôi đọc lại những ghi chép của Stephanie, của bácsĩ thần kinh, và của bác sĩ nội tiết - một người có tên là Alan Macauley với nét chữ tovà khoẻ khoắn. Bác sĩ thần kinh không phát hiện ra điều bất thường nào sau hai lần chụp não con bénên ông ta đã giới thiệu Macauley. Ông bác sĩ nội tiết này cũng không phát hiện dấuhiệu rối loạn nào của hệ trao đổi chất, mặc dù các thử nghiệm của ông ta vẫn cònđang được phân tích. Theo như kết luận y học, tuyến tụy của Cassie về ...