Danh mục

Vũ điệu quỷ - Phần 16

Số trang: 14      Loại file: doc      Dung lượng: 105.00 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Robin ở lại đêm đó, và như thường lệ, nàng dậy sớm. Điều không giống như mọi khi đó là nàng dành một giờ nữa để uống cà phê và đọc báo. Nàng ngồi bên tôi ở bàn, một bàn tay đặt trên gối tôi, hoàn thành phần còn lại của bức vẽ trong khi tôi đọc lướt qua mục tỉ số thể thao. Sau đó, chúng tôi lại chỗ cái ao và ném những mẩu bánh mỳ nho nhỏ cho cá ăn. Hơi ấm mùa xuân đến sớm, bao phủ lên luồng gió biển và không khí có vẻ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 16 Phần 16Robin ở lại đêm đó, và như thường lệ, nàng dậy sớm. Điều không giống như mọi khiđó là nàng dành một giờ nữa để uống cà phê và đọc báo. Nàng ngồi bên tôi ở bàn, mộtbàn tay đặt trên gối tôi, hoàn thành phần còn lại của bức vẽ trong khi tôi đọc lướt quamục tỉ số thể thao. Sau đó, chúng tôi lại chỗ cái ao và ném những mẩu bánh mỳ nhonhỏ cho cá ăn. Hơi ấm mùa xuân đến sớm, bao phủ lên luồng gió biển và không khí cóvẻ như là của một kỳ nghỉ hè vậy. Thứ bảy, nhưng tôi lại cảm thấy muốn làm việc. Nàng vẫn bên tôi. Chúng tôi gần nhau rất nhiều nhưng dấu hiệu bồn chồn của nàngbắt đầu xuất hiện: cơ uốn éo, thỉnh thoảng liếc nhìn, đối thoại ngập ngừng, đứt quãng- điều mà chỉ người yêu hay người mắc bệnh hoang tưởng mới nhận thấy. Tôi nói với nàng: - Em bận hay có kế hoạch gì à? - Em đang dở chút việc. Thế còn anh? - Anh cũng thế. Ngày hôm nay anh có ý định tới bệnh viện. Nàng gật đầu, choàng hai cánh tay quanh eo tôi, và chúng tôi ôm lấy nhau, đi bộ vàonhà. Sau khi nàng lấy ví, chúng tôi đi tới bãi đỗ xe. Một chiếc xe tải mới được để cạnh chiếc Seville. Chiếc xe tải Chevy màu xanh datrời của hãng Royal có một sọc trắng dọc thành xe. Phiếu đăng kiểm dán ở trên tấmkính chắn gió. - Tuyệt đẹp - Tôi thốt lên - Em có nó khi nào vậy? - Hôm qua. Chiếc Toyota động cơ bị hỏng nặng và em ước tính là mình đã đi đượckhoảng một, hai nghìn kilômét, nên em đã tự đối đãi tốt với bản thân đấy. Tôi cùng Robin thả bộ tới chiếc xe tải. Robin nói: - Nếu bố còn sống chắc ông sẽ thích nó. Ông luôn ưa thích chiếc Chevy - cho dù nókhông có nhiều công dụng lắm. Khi lái chiếc xe khác, thỉnh thoảng em có cảm giác bốđang nhìn qua vai em, quắc mắt và kể câu chuyện Iwo Jima. Nàng vào xe, để cái túi xách lên chiếc ghế của khách và thò mặt ra cửa sổ để hôntôi. - Tuyệt - Nàng nói - Hãy sớm làm lại việc ấy nhé, anh yêu. Nhắc lại xem tên anh làgì? Flix phải không? Hay Ajax? - Mr.Clean. - Thật ra là thế nào - Nàng nói, cười vang và lái chiếc xe đi. Tôi nhắn tin cho Stephanie, và nhân viên tổng đài đáp rằng bác sĩ Eves sẽ gọi lại.Tôi chờ máy, lôi ra cuốn Thomas Guide (Thomas hướng dẫn), và xác định địa chỉ củaDawn Herbert trên phố Lindblade. Tôi vừa mới xác định xong địa chỉ thì điện thoại reo. - Steph đấy hả? - Không, Milo đây. Tôi có cắt ngang gì không đấy? - Chỉ là tôi đang đợi một cuộc gọi lại từ bệnh viện thôi. -Và tất nhiên anh không có được cuộc gọi mong đợi rồi. - Tất nhiên là thế. Milo khịt mũi một tiếng dài như tiếng khịt của ngựa, lại bị loa của của điện thoạikhuếch đại thành ra nghe như tiếng sấm. - Thế anh đã thay cái đèn dầu bằng chiếc đèn điện của Edison chưa? - Nếu Chúa đã muốn con người có điện, thì ngài sẽ đưa cho chúng ta những bình ắcquy. Anh cười hô hố: - Tôi đang ở Trung tâm. Gọi cho tôi ngay khi anh kết thúc cuộc gọi với Steph. Anh ta gác máy. Tôi đợi thêm mười phút nữa thì Stephanie mới gọi tới. - Chào Alex - Cô hỏi - Có việc gì thế? - Tôi đang hỏi cô câu ấy đây. - Có gì to tát đâu. Tôi gặp cô bé cách đây khoảng một giờ - Nó đang cảm thấy kháhơn rồi - tỉnh táo, cảnh giác và thét lên khi thấy tôi. - Có tin gì mới về sự hạ đường huyết không? - Người ta nói là không có vấn đề gì liên quan tới sự trao đổi chất cả, tuyến tuỵ củacô bé cũng đã được kiểm tra kỹ - hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả - và thế là mọingười lại quay sang kết luận là chứng Munchausen, vậy là có lẽ tôi phải quay lại từđầu mất thôi. - Cô dự định giữ con bé lai bao lâu? - Hai hoặc ba ngày gì đó, sau đó sẽ để cô bé về nhà, nếu không có chuyện gì xảy ra.Tôi hiểu rằng thật nguy hiểm khi để cô bé đi, nhưng tôi có thể làm gì được đây,chuyển bệnh viện thành nhà nuôi dưỡng cô bé hay sao? Hay anh có gợi ý gì không? - Không. - Anh biết không, tôi thực sự nghĩ rằng đó chính là do vấn đề về trao đổi chất. - Đừng tự gồng mình lên thế. Đó là một ca điên khùng. Thế còn Cindy và Chip thìphản ứng thế nào về cái nguyên nhân chưa xác định được chắc chắn này? - Tôi chỉ trông thấy Cindy thôi. Vẫn cam chịu âm thầm như thường lệ. Nhớ lại lời bình phẩm của Al Macauley, tôi hỏi Steph: - Có thấy nụ cười nào không? - Cười á? Không. Ồ, anh muốn nói tới sự rộng lượng mà chị ấy thỉnh thoảng vẫnthể hiện ấy à? Không. Không phải sáng nay. Alex, tôi phát ốm lên về trường hợp nàyrồi, để cho cô bé về thì khác nào kết án tử hình nó? Chẳng biết an ủi thế nào tôi đành nói: - Thì ít nhất để Cassie về nhà sẽ cho tôi cơ hội tới nhà thăm cô bé. - Trong khi anh ở đấy, tại sao không thử tìm kiếm chút manh mối gì đó? - Ví dụ xem nào? - Những cây kim ở trong ngăn kéo tủ, thuốc insulin trong tủ lạnh. Tôi đang nói đùa ư- không, thực ra tôi chỉ nói đùa một nửa thôi. Tôi đang sắp phải đối mặt với Cindy đấy,hãy khiến cho gia đình Chips phải chịu thua. Lần sau nếu cô bé lại ốm, tôi có thể sẽlàm thế, và nếu họ phát khùng lên và tới nơi khác chữa, ít nhất t ...

Tài liệu được xem nhiều: