Thông tin tài liệu:
Biết được thông tin về vụ án mạng của Dawn Herbert và sở thích ăn cắp vặt của cô ta khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi cho rằng cô ta đã lén rút bệnh án của Chad cho Laurence Ashmore. Nhưng điều gì xảy ra nếu cô ta tự mình làm việc đó bởi vì cô ta biết được vài điều có thể đe doạ gia đình nhà Jones và định lợi dụng kiếm lời? Và giờ đây cô ta đã chết.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 17 Phần 17Biết được thông tin về vụ án mạng của Dawn Herbert và sở thích ăn cắp vặt của cô takhiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi cho rằng cô ta đã lén rút bệnh án của Chad cho Laurence Ashmore. Nhưng điềugì xảy ra nếu cô ta tự mình làm việc đó bởi vì cô ta biết được vài điều có thể đe doạgia đình nhà Jones và định lợi dụng kiếm lời? Và giờ đây cô ta đã chết. Tôi lái xe tới cửa hàng cá, mua một gói thực phẩm sạch. Tôi gọi nhờ một cuộc điệnthoại nội hạt. Đứa trẻ sau quầy thanh toán suy nghĩ giây lát, nhìn lên công tơ tổng vànói: - Đằng kia ạ - Nó chỉ vào cái đồng hồ quay số tự động màu đen cũ trên tường. Bêncạnh nó là bể nước mặn lớn - nhà của một con cá mập nhỏ. Hai con cá vàng quẫy trênmặt nước. Con cá mập lướt đi một cách bình yên. Đôi mắt nó màu xanh, trông rất đẹp. Tôi gọi cho Trung tâm Parker. Người đàn ông trả lời điện thoại nói rằng Milo khôngở đó và anh ta không biết khi nào anh ấy mới quay trở lại. - Charlie đấy hả? - Tôi hỏi. - Không. Dập máy. Tôi quay số nhà riêng của Milo. Đứa bé sau quầy thanh toán đang quan sát tôi. Tôimỉm cười và dùng ngón cái làm dấu một phút thôi nhé, trong khi chờ chuông reo. Nghe thấy cái giọng điều tra của Peggy Lee, tôi bảo: - Dawn Herbert bị giết vào tháng Ba. Có lẽ là ngày mồng chín tháng Ba, ở nơi nào đótrong thành phố, gần một câu lạc bộ nhạc rock. Vị thám tử đang triều tra vụ này tên làRay Gomez . Tôi sẽ ở bệnh viện trong vòng một giờ nữa - có thể gọi loa nhắn tin chotôi nếu muốn nói chuyện về vụ này. Tôi gác máy và đi ra ngoài. Tôi tình cờ liếc mắt thấy vệt bọt di chuyển nên đi vềphía bể cả. Hai con cá vàng đã biến mất. Một phần hoàng hôn ở Hollywood là ngày nghỉ cuối tuần - yên tĩnh. Các ngân hàngvà trung tâm giải trí phía trước bệnh viện Row đã bị đóng cửa, những gia đình nghèonằm rải rác, trên vỉa hè đầy những kẻ lang thang. Xe cộ thưa thớt - hầu như cuối tuầnnhững công nhân và khác du lịch đều rời tới Vine. Tôi lái xe tới cổng khu đỗ xe dànhcho các bác sĩ chỉ mất chưa đầy nửa giờ đồng hồ. Bãi đỗ xe lại hoạt động đúng chứcnăng của nó. Còn nhiều chỗ đỗ xe. Trước khi lái vào thành phố, tôi dừng xe, vào quán cà phê. Lúc này là cuối giờ ăn trưa nhưng trong quán gần như vắng tanh. Dan Kornblattđang lấy tiền lẻ từ quầy thanh toán khi tôi bước tới để trả tiền. Vị bác sĩ chuyên khoatim mạch cầm chiếc tách nhựa có nắp. Cà phê nhỏ từng giọt xuống và chảy thànhdòng xuống thành cốc như dòng suối nhỏ màu bùn. Bộ râu ghi đông của Kornblatt rủxuống và trông anh ta có vẻ lo lắng. Anh ta cầm tiền lẻ đút vào túi và nhìn tôi, khẽ gậtđầu. - Này, Dan. Chuyện gì vậy? Nụ cười của tôi dường như làm phiền anh ta. - Đọc báo sáng nay chưa? - Anh ta hỏi tôi. - Thực ra tôi mới chỉ lướt qua - Tôi đáp. Anh ta liếc nhìn tôi. Hoàn toàn nổi cáu. Tôi cảm thấy như thể mình đã đưa ra đáp ánsai trong kỳ thi vấn đáp. - Thế thì tôi có thể nói được điều gì - Anh ta ngắt lời và bước đi. Tôi trả tiền và băn khoăn không biết trên báo viết gì khiến anh say mê đến vậy. Tôitìm xung quanh xem có tờ báo nào bỏ lại không, nhưng không có. Tôi nhắp hai ngụmcà phê, đặt tách xuống, và tới phòng đọc của thư viện. Giờ này thư viện chưa mở cửa. Nhà của Chappy Ward vắng vẻ, các phòng khác đều khép cửa chỉ có phòng củaCassie mở. Các đèn đều tắt, những chiếc giường trống trtơn, bãi cỏ tràn ngập thuốckhử mùi hôi. Một người đàn ông trong bộ đồng phục bảo dưỡng màu vang đang hútbụi ở hành lang. Tiếng sáo điệu Vienne, chậm và não nùng. Vicki Bottomley ngồi ở trạm trực đang đọc bệnh án. Chiếc mũ y tá của bà ta hơilệch. Tôi cất tiếng: - Xin chào, có gì mới mẻ không? Bà ta lắc đầu và đưa bệnh án cho tôi mà không ngước lên. - Hãy tiếp tục và hoàn thành đi chứ - Tôi nói. - Xong rồi - Bà ta phe phẩy cái bệnh án. Tôi cầm lấy nhưng không mở ra xem. Đứng dựa vào bàn tiếp bệnh nhân, tôi nói: - Cassie hôm nay ra sao rồi? - Khá hơn chút ít. Vẫn không nhìn tôi. - Thế cô bé dậy vào lúc mấy giờ? - Khoảng 9 giờ. - Bố cô bé có mặt ở đây chưa? - Tất cả đều ở đây - Bà ta đáp, vẫn cúi đầu xuống và chỉ vào bệnh án. Tôi mở nó ra xem, chuyển tới trang của ngày hôm nay, và đọc những ghi chép tómtắt của Al Macauley và của bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Bà ta lấy vài mẫu đơn và bắt đầu ghi chép. - Đợt lên cơn gần đây nhất của Cassie - Tôi nói - xem ra có vẻ nặng. - Tôi chưa từng chứng kiến ca nào như thế. Tôi đặt bệnh án và đứng đó. Cuối cùng bà ta cũng ngước lên. Cặp mắt xanh dươngchớp nhanh. - Bà đã chứng kiến nhiều ca động kinh ở trẻ em chưa? - Tôi hỏi. - Rất nhiều. Khi tôi còn làm việc ở khoa Ung thư. Tôi chăm sóc bọn trẻ có nhữngkhối u não - Bà ta nhún vai. - Tôi cũng từng làm việc ở khoa Ung thư. Cách đây nhiều năm rồi. Phục vụ cho tâmlý xã hội. - Thế à. Nói rồi bà ta quay trở lại với những mẫu đơn. - Tốt - Tôi nói- ít ra thì Cassie có vẻ như không có cái u nào cả. Không lời đ ...