Thông tin tài liệu:
Tôi lái xe đi nhưng vẫn phân vân không hiểu ông ta muốn gì và liệu tôi có cho ông ta thứ ông ta cần chưa. Phải chăng ông ta muốn tôi thấy ông ta là một người ông quan tâm đến cháu mình? Ông ta nói: "Chip và Cindy không giấu tôi điều gì cả". Vậy mà, Chip và Cindy lại không thông báo cho ông ta biết là Cassie đã ra viện. Tôi nhận ra rằng trong toàn bộ quãng thời gian gặp họ, tôi không hề nghe thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 23 Phần 23 Tôi lái xe đi nhưng vẫn phân vân không hiểu ông ta muốn gì và liệu tôi có cho ông tathứ ông ta cần chưa. Phải chăng ông ta muốn tôi thấy ông ta là một người ông quantâm đến cháu mình? Ông ta nói: Chip và Cindy không giấu tôi điều gì cả. Vậy mà, Chip và Cindy lại không thông báo cho ông ta biết là Cassie đã ra viện. Tôinhận ra rằng trong toàn bộ quãng thời gian gặp họ, tôi không hề nghe thấy họ nhắcđến tên ông ta. Một người đàn ông què luôn nghĩ đến công việc ngay cả trong mấy phút ngắn ngủitôi gặp ông ta. Ông ta đã không hề bỏ phí một giây tranh luận với tôi và cũng không hề cố gắnglàm thay đổi ý kiến của tôi. Tôi quyết định kiểm tra lại cuộc hội thoại. Ngay cả địa điểm gặp gỡ cũng được tính toán trước. Ông ta đã đóng cửa phòng ănchính và bây giờ sử dụng nó như gian triển lãm của riêng mình. Tự lấy đồ uống chomình mà không hề mời tôi. Giương ra một chùm chìa khoá để tôi biết ông ta có thể mở bất kỳ cánh cửa nào củabệnh viện. Ông ta đã cố tình khơi gợi sự căm phẫn trong tôi đối với ông ta khi bàn tới lý do xoábỏ khoa Tâm lý, rồi sau đó lại xoa dịu bằng việc giả vờ đút lót tôi một cách tế nhịrằng sẽ lập lại khoa Tâm lý mới, coi đây chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường. Đúng là ông ta đã nói: Hy vọng là một ngày nào đó chúng ta xây dựng lại một khoaTâm lý vững mạnh hơn, tốt hơn. Đưa những người có chuyên môn hàng đầu đến đólàm việc... Anh có bao giờ nghĩ là sẽ quay trở lại làm việc không? Kh tôi có ý kiến phản đối, ông ta bác bỏ ngay. Nhấn mạnh tôi có cái lý của mìnhnhưng rồi lại dùng chính nó để bảo vệ cho ý kiến của ông ta. Đúng là ông ta vừa đấm vừa xoa rất khéo. Tôi tin rằng mặc dù cuộc gặp của chúng tôi diễn ra bất ngờ nhưng nếu chúng tôikhông tình cờ gặp nhau thì sớm muộn gì ông ta cũng sắp xếp một cuộc gặp rồi. Tôi là cái gì để ông ta quan tâm xem tôi nghĩ gì về ông ta chứ? Ngoại trừ việc ông tamuốn biết ý nghĩ của tôi về Cassie, Chip và Cindy. Phải chăng ông ta muốn kiểm tra xem tôi đã biết được gì về gia đình ông ta? Nghĩalà họ có cái gì đó muốn che giấu và ông ta thì không biết tôi đã phát hiện ra chưa. Tôi lại nghĩ đến mối lo của Cindy: Chắc mọi người nghĩ rằng tôi bị điên. Liệu trong quá khứ của cô ta có gì bất ổn không? Cả gia đình họ đều sợ những cuộc kiểm tra tâm lý chăng? Nếu để tránh bị kiểm tra, cách tốt nhất chẳng phải là điều trị ở một bệnh việnkhông có khoa Tâm lý hay sao? Thêm một lý do nữa giải thích việc không thuyên chuyển Cassie. Và như vậy Stephanie đã làm hỏng việc của họ vì đã đưa một bác sĩ tâm lý là tôi tới. Tôi còn nhớ như in sự ngạc nhiên của Plumb khi Stephanie giới thiệu tôi là ai. Bây giờ thì chính ông chủ của anh ta tự mình kiểm tra tôi. Ông ta cố gáng nặn, vẽ một hình ảnh tốt đẹp về Chip và Cindy, mà chủ yếu là Chip- tôi nhận ra là ông ta đã dành rất ít thời gian nói về Cindy. Niềm tự hào của người làm cha? Hay chỉ là cố tình đánh lạc hướng suy nghĩ của tôikhỏi cô con dâu của ông ta bởi vì càng nói ít về cô ta thì càng tốt? Tôi dừng lại ở chỗ đèn đỏ giữa đường Sunset và La Brea. Tay gắn chặt trên vô lăngvà tôi chợt nhận ra là mình đã đi mấy dặm theo cảm tính. Tôi về đến nhà trong tâm trạng nặng nề và thầm cảm ơn trời vì Robin đã không ởnhà nếu không thì cô ấy lại phải hứng chịu tâm trạng của tôi. Nhân viên trực tổng đài của tôi nói: - Không có gì đâu, thưa bác sĩ. Thật tốt phải không? - Đúng vậy - Chúng tôi chúc nhau một ngày tốt lành. Không thể xua được ý nghĩ về Ashmore và Herbert ra khỏi đầu, tôi lái xe đếntrường đại học, đi thẳng vào đầu phía bắc của khuôn viên sang Trung tâm Y tế. Một cuộc triển lãm về lịch sử của ngành y đang diễn ra tại hành lang dẫn đến thưviện Biomed. Phòng đọc chính mở cửa thêm hai giờ nữa. Cô thủ thư tóc nâu xinh xắnđang ngồi phía sau bàn làm việc. Tôi lần tìm trong danh mục các bài viết của Ashmore và Herbert và tìm được bốn bàicủa hai tác giả này. Tất cả đều được viết từ mười năm trước. Bài mới nhất được đăng trên tạp chí Sức khoẻ Cộng đồng của Tổ chức Y tế thếgiới tóm tắt công việc phòng chống bệnh lây lan tại miền Nam Xu-đăng, nhấn mạnhnhững khó khăn của công việc nghiên cứu trong điều kiện chiến tranh. Phong cáchviết nhẹ nhàng nhưng cũng bộc lộ được thái độ nóng lòng của tác giả. Ba bài còn lại được đăng trên các báo sinh học. Một trong số này viết về thảm hoạKênh đào Tình yêu (Love Canal, New York) của tác giả Ashmore được Viện Y tế quốcgia tài trợ. Bài thứ hai viết về những ứng dụng sinh học trong cuộc sống được mộtquỹ của Liên bang tài trợ. Trong đó lời kết Ashmore viết: Còn có những lời nói dối,những lời nói dối bẩn thỉu và những con số thống kê. Bài cuối cùng của Ashmore phân tích quan hệ giữa loại thuốc trừ sâu bảo vệ đất vàtỷ lệ bệnh bạch cầu - chỉ có u não và ung thư gan ở trẻ em. Kết quả thật tồi tệ - chỉ cósự liên quan nhỏ giữa hoá chất và bệnh tật. Nhưng Ashmore nói, cho dù chỉ cứu đượcsi ...