Hai mẹ con họ vẫn ở chỗ bàn trò chơi. Khi Cassie nhìn thấy tôi, con bé lại quay đi, bám chặt lấy mẹ hơn. Cindy dỗ con và phát hiện ra chiếc hộp trên tay tôi. Chị ta nhìn nó trừng trừng rồi quay sang nhìn tôi. Tôi cũng nhìn chị ta xem có biểu hiện gì của người có tội không. Không nhận ra điều gì cả. - Tôi tìm giấy vệ sinh và vô tình thấy cái này. Cindy hơi rướn về phía trước và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 28 Phần 28Hai mẹ con họ vẫn ở chỗ bàn trò chơi. Khi Cassie nhìn thấy tôi, con bé lại quay đi,bám chặt lấy mẹ hơn. Cindy dỗ con và phát hiện ra chiếc hộp trên tay tôi. Chị ta nhìnnó trừng trừng rồi quay sang nhìn tôi. Tôi cũng nhìn chị ta xem có biểu hiện gì củangười có tội không. Không nhận ra điều gì cả. - Tôi tìm giấy vệ sinh và vô tình thấy cái này. Cindy hơi rướn về phía trước và đọc chiếc nhãn màu vàng. Cassie lại cựa quậy trong lòng mẹ cố tìm sự vỗ về nhưng không được, con bé quaysang khóc to hơn. - Nín đi, nín đi con - Cindy dỗ con nhưng vẫn nhìn chiếc hộp - Lạ thật, đã lâu lắmtôi không nhìn thấy nó. - Tôi không có ý tò mò nhưng tôi biết Holloway có sản xuất các thiết bị chống bệnhtiểu đường và khi nhìn thấy những thứ này tôi chợt nghĩ đến tình trạng bệnh tật củaCassie. Chị hay Chip có bị mắc bệnh tiểu đường không? - Ồ, không, không. Đó là căn bệnh của dì Harriet. Ông tìm thấy những thứ này ởđâu? - Bên dưới bồn nước xả. - Tôi không nhìn thấy những thứ này đã lâu lắm rồi. Tôi dọn dẹp nhà dì ấy và nghĩđã vứt hết thuốc men đi rồi. - Có phải ông Benedict là bác sĩ của bà ấy không? - Vâng, là bác sĩ và chủ của dì tôi. Cindy vừa nựng con vừa cười nói: - Thật buồn cười, nó ở ngay dưới đó mà tôi không phải hiện ra trong một thời giandài. Tôi thật lơ đãng. Xin lỗi vì đã để bác sĩ phải đi tìm giấy vệ sinh, thường thì tôithay luôn khi nó sắp hết. - Ồ, không sao - Tôi nói và lấy trong hộp ra một chiếc xi lanh xoay xoay trên tay. Cassie nhìn thấy và đòi: - Bút chì... - Ồ không, đó không phải là bút chì đâu con. Cassie vẫn đòi chiếc xi lanh, tôi đưa cho con bé, Cindy tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Cassie đưa chiếc xi lanh lên miệng khẽ nhấm nháp và đặt xuống viết lên tờ giấy. - Đó, mẹ đã bảo rồi, đây không phải là bút chì, nếu con muốn viết thì phải dùng cáinày. Cassie không thèm để ý đến cục tẩy Cassie đưa cho mà vẫn nhìn ngắm chiếc xilanh. Được một lúc thì con bé quẳng nó xuống bàn và lại quấy. - Nào con, hãy vẽ với bác sĩ Delaware đi nào. Nghe nhắc đến tên tôi, con bé càng gắt. - Ồ, con yêu, bác sĩ Delaware đã vẽ nhiều thứ cho con rồi đó, con còn nhớ không?Những con hà mã, kan-gu-ru, con còn nhớ những con kan-gu-ru không? Con bé càng gắt to hơn. - Ngoan nào con - Cindy vẫn nhẹ nhàng, không hề quát mắng con. - Kìa, cẩn thận không đánh gẫy mất bút chì kìa. Nào, con... - U, u - Cassie cố trườn khỏi bọc Cindy. Cindy nhìn tôi. Tôi cũng không có ý kiến gì. Cindy hỏi: - Tôi có nên để cho con bé xuống không, bác sĩ? Tôi đáp: - Không sao, chị cứ để nó xuống. Cassie được đặt xuống nền nhà và con bé bò ngay vào gầm bàn. Cindy nói: - Tôi đã cùng con bé vẽ chút ít trong khi đợi ông. Tôi nghĩ chắc con bé thấy chán rồi. Nói đoạn Cindy cúi xuống gầm bàn và hỏi: - Con đã chán vẽ chưa Cassie, có thích làm gì đó khác không? Cassie không trả lời mà vẫn tiếp tục bò dưới bàn. Cindy thở dài: - Thành thật xin lỗi bác sĩ. Tôi thật không biết phải làm gì nữa. Mọi thứ cứ rối tungcả lên. - Con mọn là thế mà - Tôi nói và vẫn mân mê chiếc xi lanh trong tay xem chị ta có tỏthái độ gì không. - Vâng, nhưng hình như tôi chỉ làm cho bác sĩ và Cassie thêm khổ. - Chúng ta nói chuyện riêng một chút nhỉ. - Vâng - Cindy trả lời và nhìn xuống gầm bàn - Nào, đã ra được chưa Cassie? Không trả lời. Tôi nói: - Phiền chị cho tôi thêm một tách trà nữa. - Vâng, tôi lấy ngay bây giờ đây - Quay sang Cassie, Cindy nói - Cassie, mẹ và bác sĩDelaware vào bếp một lát đây. Cindy và tôi đi vào trong bếp nhưng chúng tôi vừa đến ngưỡng cửa thì Cassie bò rachạy theo Cindy, hai tay giơ về phía trước và lao vào lòng mẹ. Tôi đi theo hai mẹ convào bếp. Cindy mở tủ lạnh, với bình nước nhưng đúng lúc đó Cassie trườn xuống và Cindyphải dùng cả hai tay để đỡ con. Tôi tranh thủ ngay cơ hội: - Chị cứ trông con bé đi để tôi tự lấy cũng được. - Vậy để tôi lấy cho bác sĩ chiếc ly. Cindy nói và đi về phía giá để chén bát. Đúng lúc Cindy quay đi tôi ngó một lượttrong tủ. Những thứ có vẻ giống thuốc nhất chỉ là một thỏi bơ thực vật khôngcholesteron và một thỏi bơ Mỹ. Sau khi lấy bình nước ra, tôi đóng cửa tủ lại. Cindy đặt chiếc ly xuống bàn, tôi rótmột nửa ly và uống. Cassie nhìn tôi với vẻ tò mò của trẻ con. Tôi mỉm cười với con bé và con bé lạinhướng mày ngờ vực. Cindy nói: - Tôi lấy cho bác sĩ chút gì đó nữa nhé? - Ồ, đủ rồi, tôi xin cảm ơn. Chúng ta nên ra khỏi đây thôi - Tôi nói và đưa cho chị tachiếc hộp. - Không, tôi không cần nó. Có thể bệnh viện cần đến nó vì nó rất đắt. Đó là lý dotại sao bác sĩ Ralph thường gửi cho chúng tôi các thuốc mẫu. - Chị thật tốt bụng - Tôi ra vẻ mừng rỡ và cầm chiếc hộp cất đi. - Chắc chắn là chúng tôi không dùng đến và thật lạ là bác sĩ lại tìm thấy chúng vàgợi lại trong tôi những kỷ niệm - Chị ta bắt tay tôi và cúi xuống nói với Cassie - Nào,con, chúng ...