Chúng tôi đứng dậy, Stephanie nói: - Nếu anh không phản đối, chúng ta có thể đi lên tầng luôn. - Tập thể dục buổi sáng à? Được chứ. - Anh đã ở cái tuổi băm nhăm rồi - Stephanie vừa nói vừa chỉnh sửa quần áo và đóng cúc cho chiếc áo khoác trắng của mình - và sự trao đổi chất cơ bản đã trở nên suy nhược rồi. Anh cần phải tập thật nhiều để không bị nổi u bướu quanh người. Ngoài ra, cầu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 3 Phần 3Chúng tôi đứng dậy, Stephanie nói: - Nếu anh không phản đối, chúng ta có thể đi lên tầng luôn. - Tập thể dục buổi sáng à? Được chứ. - Anh đã ở cái tuổi băm nhăm rồi - Stephanie vừa nói vừa chỉnh sửa quần áo và đóngcúc cho chiếc áo khoác trắng của mình - và sự trao đổi chất cơ bản đã trở nên suynhược rồi. Anh cần phải tập thật nhiều để không bị nổi u bướu quanh người. Ngoàira, cầu thang máy vẫn chạy theo đồng hồ thời gian valium. Chúng tôi đi bộ ra tới cửa chính của quán ăn tự phục vụ. Những bàn ăn hoàn toàntrống rỗng. Một công nhân vệ sinh trong bộ đồng phục xám đang lau sàn; chúng tôiphải bước thận trọng để không bị trượt chân. Tôi nói: - Thang máy tôi đi để tới phòng làm việc của cô bây giờ đã chuyển sang sử dụngchìa khoá rồi. Tại sao lại cần đến các biện pháp an ninh như thế? - Cái chính là phòng ngừa tội phạm chứ - Stephanie đáp - Chúng tôi là thế để tránhnhững bọn điên rồ ngoài đường phố xâm phạm vào nơi này. Trong chừng mực nào đóthì biện pháp này là hữu ích - thực tế đã có khá nhiều chuyện xảy ra, chủ yếu trong cáca đêm.Mà anh cũng biết rồi đấy, cứ tối đến Đông Hollywood bao giờ chẳng nhiềuchuyện. Chúng tôi đi tới cửa. Lại một công nhân vệ sinh nữa xuất hiện, đang khoá cửa. Mặtanh ta lộ vẻ chán nản khi nhìn thấy chúng tôi rồi kéo cánh cửa cho chúng tôi qua. Stephanie nói: - Còn giảm cả giờ làm việc đấy - một sự cắt giảm ngân sách mới. Khi ra tới ngoài hành lang, mọi thứ có vẻ như điên loạn. Các bác sĩ qua lại thànhtừng nhóm huyên náo, không khí tràn ngập những cuộc nói chuyện nhanh. Các gia đìnhlững thững đi không mục đích, đẩy những chiếc nôi có những đứa con thường xuyênphải vào bệnh viện. Tại cửa thang máy đã hình thành một đám đông yên lặng, xếp thành vòng tròn nhưnhững khối người kết chặt, chờ đợi những cái thang máy hiện đã cùng dừng lại ởtầng thứ tư. Chờ đợi, luôn luôn là sự chờ đợi... Khi chúng tôi bước vào cầu thang của tầng một, tôi nói: - Vậy ở đây đã xảy ra vấn đề gì? - Đó là những chuyện vẫn thường xảy ra ấy mà, nhưng giờ thì có tăng lên một chút- Cô đáp - Nào là ăn cắp xe hơi, phá hoại tài sản hay cướp giật. Trên đại lộ Sunset còncó cả chuyện chặn cướp nữa. Mấy tháng trước, có hay y tá đã bị tấn công trong bãiđậu xe ở bên kia đường. - Tấn công tình dục ư? - Tôi hỏi, đồng thời dấn lên liền hai bước để theo kịp cô. - Chuyện đó không được làm sáng tỏ. Cả hai người bọn họ đều không trở lại đâykể cụ thể câu chuyện thế nào. Họ là những y tá làm ca đêm không trong biên chế. Tôichỉ nghe người ta nói lại rằng hai y tá ấy bị đánh khá nặng và bị cướp mất ví tiền.Cảnh sát đã cử một sỹ quan tới giảng bài an toàn cá nhân quen thuộc và thừa nhậnrằng nếu bệnh viện không trở thành trại vũ trang thì không ai có thể làm gì để đảmbảo sự an toàn cả. Những nhân viên nữ kêu gào nhiều lần nên chính quyền mới hứa sẽcho nhân viên an ninh tuần tra khu vực này nhiều hơn. - Thế họ có làm như đã hứa không? - Tôi cho là có - anh cũng thấy có thêm nhiều cảnh sát ở các bãi đậu xe và kể từ đóthì không xảy ra vụ tấn công nào nữa. Nhưng sự bảo vệ đến cùng với hàng đống cácthứ khác mà không ai đề nghị cả. Nào là đặt camera tại khuôn viên, làm thẻ ra vàomới, thương xuyên nhũng nhiễu chẳng hạn như chuyện anh đã phải trải qua ấy. Riêngtôi nghĩ chúng tôi đã tự đặt mình vào tay của chính quyền, để cho họ có cơ hội kiểmsoát chúng tôi. Mà một khi họ đã có cơ hội làm việc đó thì còn lâu mới từ bỏ. - Những sinh viên loại C trả thù chăng? Cô dừng bước và quay mặt nhìn tôi, cười bẽn lẽn: - Anh vẫn còn nhớ chuyện đó à? - Nhớ rất rõ ấy chứ. - Hồi đó tôi hơi lắm mồm phải vậy không? - Nhiệt huyết của tuổi trẻ mà - Tôi đáp - Vả lại, bọn họ đáng bị thế - dám lên giọngkẻ cả với cô trước bất kỳ ai, cái gã bác sĩ... - Đúng, bọn họ đúng là một lũ mặt dạn mày dày - Cô tiếp tục bước, nhưng chậmhơn - Làm việc mỗi ngày chỉ có vài giờ, ăn trưa dùng toàn rượu Mác-tin, xuống quáncà phê phì phèo thuốc lá xịn và gửi đến chúng tôi những bản ghi nhớ về tăng hiệu suấtlàm việc và giảm chi phí. Một vài bước nữa, Stephanie dừng lại. - Sinh viên loại C à. Tôi không thể nhớ được rằng tôi đã nói câu đó đấy - Đôi má côửng đỏ - Tôi đáng ghét lắm phải không? - Phải nói là đầy cảm hứng chứ, Stephanie. - Đúng hơn là toát mồ hôi. Những ngày ấy thật điên rồ quá, anh Alex ạ. Hoàn toànđiên rồ. - Vậy đấy - Tôi nói - nhưng đừng quên những gì chúng ta đã làm được: đòi đượctiền lương công bằng cho các đồng nghiệp nữ này, cha mẹ bệnh nhân có được phòngngủ tại bệnh viện này và còn có cả phòng giải trí nữa. - Và tất nhiên là cả cà phê miễn phí dành cho nhân viên của bệnh viện. Cô bước đi thêm vài bước nữa rồi nói: - Tuy nhiên, anh Alex ạ, phần lớn những gì chúng ta tập trung vào dường như lại bịchệch hướng. Chúng ta tập trung vào từng cá nhân nhưng vấn đề lại ở bộ máy. Mộtđám sinh viên loại C đi rồi thì có đám khác tới, và vấn đề vẫn cứ tồn tại, không baogiờ được giải quyết cả. Đôi khi tôi tự hỏi phải chăng tôi đã ở nơi này quá lâu rồi. Nhìnanh bây giờ tôi thấy anh hạnh phúc hơn những ngày ấy quá nhiều. - Cô cũng vậy đấy - Tôi đáp và nghĩ tới điều cô vừa nói về việc sẽ cố ngoi lên chứctrưởng khoa. - Tôi á? - Cô cười - Anh tế nhị nên mới nói thế thôi, chứ trường hợp của tôi hoàntoàn không có chút hạnh phúc cá nhân nào. Chỉ có một cuộc sống thanh liêm, trongsạch thôi. Tầng sáu là nơi dành cho trẻ nhỏ từ một đến mười một tuổi không cần sự điều trịbằng công nghệ cao. Hàng trăm giường bệnh ở phòng phía Đông chiếm mất hai phầnba không gian tầng này, một phần ba không gian còn lại dành cho một phòng bệnh tư20 giường ở phía Tây, cách ly với phòng phía Đông bằng mấy cánh cửa gỗ tếch, có ghidòng chữ bằng đồng: Phòng đặc biệt của Hannah Chapell. Phòng của Chapell à. Nơi này không dành cho dân thường và thực tập sinh, đượcchăm sóc bởi những người có tài, những người vào đây thường có bảo hiểm và séc cánhâ ...