Thông tin tài liệu:
Mãi không thấy Milo gọi lại và tôi phân vân không hiểu cuộc gặp lúc tám giờ tối nay của chúng tôi có thành hay không. Sau tám giờ vẫn không thấy anh tới và tôi nghĩ ngay việc xảy ra ở Trung tâm Parker chiều nay đã cản trở anh. Nhưng đến tám giờ ba mươi bảy phút thì chuông reo, tôi ra mở cửa và đó là anh cùng với một người nào đó ở phía sau. Đó là Presley Huenengarth. Mặt của anh ta lấp ló sau lưng Milo, miệng nhỏ xíu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 30 Phần 30 Mãi không thấy Milo gọi lại và tôi phân vân không hiểu cuộc gặp lúc tám giờ tối naycủa chúng tôi có thành hay không. Sau tám giờ vẫn không thấy anh tới và tôi nghĩ ngayviệc xảy ra ở Trung tâm Parker chiều nay đã cản trở anh. Nhưng đến tám giờ ba mươibảy phút thì chuông reo, tôi ra mở cửa và đó là anh cùng với một người nào đó ở phíasau. Đó là Presley Huenengarth. Mặt của anh ta lấp ló sau lưng Milo, miệng nhỏ xíu nhưmiệng đứa trẻ. Milo hiểu được ý nghĩ trong mắt tôi, ngầm ra hiệu là không có chuyện gì cả và đivào nhà. Huenengarth hơi ngập ngừng giây lát rồi cũng bước theo. Anh ta không mangtheo súng, phù hiệu và cũng không có vẻ gì là bị ép buộc. Có thể trước kia hai người bọn họ từng cùng làm trong một tổ. Milo nói: - Tự nhiên đi. Nói rồi anh đi vào trong bếp. Huenengarth vẫn đứng đó. Bàn tay anh ta khá lớn vàmắt đảo khắp nhà. Cánh cửa vẫn mở và khi tôi đóng lại anh ta cũng không cử động gìcả. Tôi đi vào phòng khách, mặc dù không nghe tiếng anh ta đi theo nhưng tôi biết anh tađang đi sau lưng. Anh ta chờ tôi ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da rồi mới cởi áo jacket và tự ngồixuống. Tôi nghe thấy tiếng Milo ăn uống trong bếp. Huenengarth bắt đầu mở miệng: - Chỗ này thật đẹp. Có nhìn ra đâu được không? Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng của anh ta. Một giọng nói trầm trầm thuộc miềntrung hay miền tây gì đó. Nghe qua điện thoại thì mọi người thường nghĩ anh ta có vẻnhỏ con. Tôi không trả lời. Anh ta đặt tay lên đầu gối và nhìn quanh nhà thêm một lượt nữa. Trong bếp mõi lúc càng có nhiều tiếng động. Anh ta quay về phía bếp và nói: - Theo tôi, mỗi người có một công việc riêng. Nếu như chuyện anh ấy là gì khôngảnh hưởng tới công việc thì tôi đã ít quan tâm hơn. Thực tế, tôi có thể giúp được anhấy. - Thật tuyệt. Chắc anh muốn cho tôi biêt anh là ai? - Sturgis nói rằng ông giữ bí mật rất tốt, ít người làm được như vậy. - Nhất là ở Washington? Anh ta chỉ nhìn tôi mà không nói gì. - Hoặc là ở Norfolk, Virginia? Anh ta hơi bĩu môi có vẻ cười cười. Cặp ria mép của anh ta trông như một vết ănbẩn còn sót lại. Tai của anh ta nhỏ, tròn tròn và dường như không hề có dái tai. Một lúc sau anh ta mới nói: - Ông đã theo dõi tôi. Nhưng ông cũng thực sự không biết điều gì đang xảy ra. - Thật buồn cười, tôi lại có cảm giác là mình bị theo dõi. Anh ta lắc đầu, nét mặt có vẻ khăng khăng như kiểu anh ta là giáo viên còn tôi làcậu học trò đã trả lời sai. Tôi tiếp: - Quả là bài học cho tôi. - Tôi muốn đảm bảo bí mật cho tất cả những gì mình nói. - Về chuyện gì? - Tất cả những gì tôi nói với ông. - Thế thì khá rộng. - Đó chính là những gì tôi cần. - Có gì liên quan đến Cassie Jones không? Những ngón tay trên đầu gối anh ta bắt đầu rung rung: - Không trực tiếp. - Như vậy có nghĩa là gián tiếp? Anh ta không trả lời. Tôi nói luôn: - Anh muốn có sự đảm bảo ở tôi nhưng anh lại không hề nói gì cả. Đáng lẽ anh nênlàm cho Chính phủ. Im lặng. Anh ta dò xét tấm thảm có nguồn gốc từ vùng Persian của tôi. - Nếu điều đó có liên quan đến Cassie thì e là tôi không thể cam kết điều gì - Tôinói. Anh ta nói: - Ông sai rồi. Nếu ông thực sự quan tâm đến con bé đó thì ông đã không cản trở tôi. - Như thế là thế nào, tôi không hiểu ý anh? - Tôi cũng có thể giúp con bé. - Anh là người khá hữu ích đấy, có phải không? Anh ta nhún vai: - Nếu anh có thể chấm dứt được sự ngược đãi với con bé thì tại sao anh không làmđi - Tôi nói tiếp. - Tôi không nói tôi là người thông suốt mọi việc. Nhưng tôi chắc là tôi có thể làmđược việc gì đó. Ông cũng không tiến bộ nhiều từ đó đến giờ đúng không? Trước khi tôi kịp trả lời, anh ta đứng dậy và đi về phía nhà bếp. Một lát sau anh tatrở lại cùng với Milo trên tay mang ba tách cà phê. Tự lấy một tách cho mình, Milo đẩy hai tách còn lại cho chúng tôi. Tôi bắt gặp ánhmắt của anh ta và Milo gật đầu ra hiệu xin lỗi. Huenengarth ngồi trở lại vào một chiếc ghế khác. Tôi và anh ta đều không đụng đếnly cà phê Milo vừa mang lên. Milo nói: - Chúc sức khoẻ - Nói rồi anh uống cà phê một mình. Tôi nói: - Bây giờ thế nào? Milo nói: -À, phải, anh này không được đẹp trai lắm nhưng có thể làm được những gì anh tanói đấy. Huenengarth quay sang nhìn anh trừng trừng. Milo nhấp chút cà phê, bắt chéo chân và không nói gì cả. Tôi nói: - Thế anh đến đây chỉ theo ý của mình thôi sao? Milo nói: - Không, tất cả mọi thứ đều có liên quan - Quay sang Huenengarth - Hãy chấm dứttrò chơi ấy đi và cung cấp cho anh ta vài con số. Huenengarth vẫn nhìn theo Milo, đoạn quay sang tôi, rồi lại nhìn tách cà phê: - Ông cho rằng Charles Jones và George Plumb đã phá vỡ bệnh viện, vậy ông đã nóivới những ai về chuyện này rồi? - Đó không phải là giả thuyết của tôi. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng nhữngngười lãnh đạo bệnh viện chuẩn bị làm chuyện đó. ...