Danh mục

Vũ điệu quỷ - Phần 4

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 68.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cindy bỏ tay che mặt ra và nói: - Ông thứ lỗi cho tôi nhé. - Chị không cần phải nói thế - Tôi đáp - Chẳng có gì gây căng thẳng bằng chuyện có đứa con bị ốm đâu. Chị ta gật đầu. - Tồi tệ nhất là không biết... nhìn thấy con bé đau đớn mà không biết... Ước gì có ai đó chẩn đoán được con bé mang bệnh gì.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 4 Phần 4Cindy bỏ tay che mặt ra và nói: - Ông thứ lỗi cho tôi nhé. - Chị không cần phải nói thế - Tôi đáp - Chẳng có gì gây căng thẳng bằng chuyện cóđứa con bị ốm đâu. Chị ta gật đầu. - Tồi tệ nhất là không biết... nhìn thấy con bé đau đớn mà không biết... Ước gì có aiđó chẩn đoán được con bé mang bệnh gì. - Những triệu chứng khác của bệnh đã được giải quyết rồi. Nên chắc lần này cũngsẽ ổn thôi. Kéo kím tóc qua một bên vai, chị ta lấy ngón tay kẹp đuôi tóc lại rồi nói: - Tôi cũng hi vọng là vậy. Nhưng... Tôi cười nhưng không nói gì. Chị ta nói tiếp: - Những triệu chứng khác... tiêu biểu hơn. Thông thường ấy - ông hiểu chứ. - Chị muốn nói rằng đó là những bệnh thường gặp ở thời thơ ấu? - Vâng - chẳng hạn như ho, tiêu chảy. Những đứa trẻ khác cũng mắc bệnh như thế.Có thể không nghiêm trọng như con bé nhà tôi nhưng có nghĩa là bọn trẻ vẫn thườngbị, vì thế ta có thể hiểu được những thứ bệnh đó. Tuy nhiên, co giật... thì là chuyệnbất bình thường. - Đôi khi trẻ con vẫn thường bị co giật sau khi sốt cao - Tôi trấn an - Chuyện đó chỉxảy ra một hay hai lần rồi không bị lại nữa. - Vâng, tôi biết. Bác sỹ Eves đã nói cho tôi biết về điều này. Nhưng Cassie không bịsốt cao khi co giật. Những lần khác - khi con bé bị bệnh đường ruột ấy - thì lại cóhiện tượng sốt. Khi ấy, nó sốt cao lắm, tới 41 độ ấy chứ - Cindy nghĩ mọi việc đã kếtthúc. Nào ngờ, tự nhiên nó lại bị co giật - thực sự đáng sợ lắm. Tôi nghe thấy tiếngđộng trong phòng con bé - giống như là tiếng gõ ấy; tôi lao vào và thấy con bé co giậtmạnh tới mức xương sườn nó kêu lách cách. Môi chị ta bắt đầu run. Chị ta đưa một bàn tay lên giữ chặt môi, tay còn lại nắmchặt chiếc khăn giấy mà tôi đã đưa cho. Tôi nói: - Đáng sợ thật nhỉ. - Phải nói là khủng khiếp - Cindy đáp, nhìn mắt tôi - nhưng điều tồi tệ hơn là tôiphải nhìn nó đau đớn mà không thể giúp gì được. Sự bất lực mới là điều kinh khủngnhất. Tôi biết, tốt nhất là ẵm con bé lên, nhưng... Mà ông có con chưa? - Chưa. Đôi mắt Cindy rời khỏi khuôn mặt tôi, như thể chị ta đột ngột cảm tôi hấy mấthứng thú. Chị thở dài và đứng dậy đi tới giường, tay vẫn cầm chiếc khăn giấy đã nhàunát. Chị ta cúi xuống kéo chăn lên cao hơn quanh cổ con bé, và hôn vào một bên má nó.Nhịp thở của Cassie nhanh lên trong giây lát, rồi lại trở nên đều đều. Cindy vẫn ngồi ởcạnh giường, quan sát nó ngủ. - Con bé thật xinh - Tôi nói. - Nó bầu bĩnh và ngoan lắm. Chị ta đưa tay sờ trán Cassie rồi rụt tay lại thả lỏng xuống cạnh sườn. Sau khi nhìnxuống sàn vài giây, chị liền đứng dậy trở về ghế. Tôi nói: - Chuyện của con bé ấy mà, đến nay vẫn chưa có bằng chứng cho thấy co giật làmcho bệnh nhân đau đớn. - Bác sỹ Eves cũng nói thế - Cassie đáp, giọng nghi hoặc - Tôi cũng hy vọng là vậy...nhưng giá mà ông được chứng kiến con bé sau khi bị co giật, ông sẽ thấy nó mệt mỏinhư thế nào. Chị ta quay lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi chờ đợi một lát rồi nói: - Ngoại trừ bị đau đầu ra, con bé ổn cả chứ? - Vâng. Ý tôi là trong thời gian ngắn ngủi nó tỉnh giấc. - Có đúng là con bé bị đau đầu lúc 5 giờ sáng nay không? - Vâng. Khi tỉnh dậy nó đã bị đau đầu. - Lúc đó bà Vicki đang trực phải không? Cindy gật đầu. - Bà ấy làm hai ca liền - đến từ tối hôm trước để trực ca 11 giờ đến 7 giờ sáng vàlàm tiếp ca 7 giờ sáng đến 3 giờ chiều. - Thật tận tuỵ. - Bà ấy tận tình lắm, giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều. Chúng tôi thật may mắn vì đãđược bà ấy chăm sóc. - Bà ấy có bao giờ tới nhà chị không? Câu hỏi đó khiến chị ta ngạc nhiên. - Chỉ vài lần thôi - không phải đến để chăm sóc cho con bé, mà là đến chơi. Con thỏnhồi bông LuvBunny của Cassie là do bà ấy mua tặng đấy. Bây giờ thì Cassie thíchchúng lắm rồi. Vẻ ngạc nhiên vẫn còn đọng trên nét mặt chị ta. Thay vì giải toả sự ngạc nhiên ấy,tôi lại nói: - Làm sao Cassie cho chị biết con bé bị đau đầu? - Nó chỉ vào đầu và khóc. Con bé không nói cho tôi biết đâu, phải chăng ông cũngđịnh hỏi điều này. Con bé chỉ mới nói được vài từ. Gọi con chó là con tró, gọi cái chailà cái trai. Nhưng kể cả có nói được vài từ như thế thì thỉnh thoảng nó vẫn dùng taychỉ trỏ. Bác sỹ Eves nói rằng con bé bị chậm nói mất mấy tháng. - Việc phải vào bệnh viện nhiều khiến một đứa trẻ chậm nói không phải là chuyệnlạ. Nó không tồn tại vĩnh viễn đâu. - Tôi cố gắng cho con bé tập nói ở nhà - nói chuyện với nó thật nhiều. Tôi còn đọccho nó nghe khi nào có điều kiện. - Tốt lắm. - Đôi khi, con bé thích nhưng đôi khi lại không - nhất là sau những đêm nó khó ngủ. - Có nhiều đêm nó bị khó ngủ không? - Không nhiều, nhưng rất tệ cho nó. - Chuyện thế nào? - Nó tỉnh dậy như thể vừa trải qua một cơn ác mộng. Nó giãy, phá và khóc lóc. Tôibế nó và thỉnh thoảng lại ru được nó ngủ trở lại. Nhưng cũng có lúc nó tỉnh lâu lắm -quấy ghê lên được. Đến sáng hôm sau đó thì nó thường bấn loạn tinh thần. - ...

Tài liệu được xem nhiều: