Cindy ôm lấy con bé và dỗ dành: - Ngoan nào, ông ấy là bạn của chúng ta! Cassie ném con thú nhồi bông Luvbunny xuống sàn rồi khóc dỗi. Tôi nhặt con thú lên và chìa ra cho nó. Con bé thu mình lại và bám chặt lấy mẹ. Tôi đưa con búp bê cho Cindy, với tay lấy một con thỏ nhồi màu vàng trên giá rồi ngồi trở lại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 5 Phần 5Cindy ôm lấy con bé và dỗ dành: - Ngoan nào, ông ấy là bạn của chúng ta! Cassie ném con thú nhồi bông Luvbunny xuống sàn rồi khóc dỗi. Tôi nhặt con thú lên và chìa ra cho nó. Con bé thu mình lại và bám chặt lấy mẹ. Tôiđưa con búp bê cho Cindy, với tay lấy một con thỏ nhồi màu vàng trên giá rồi ngồi trởlại. Tôi bắt đầu đùa nghịch với con thú, dùng tay điều khiển chân tay nó, nói những câuvô nghĩa với nó. Cassie tiếp tục khóc còn Cindy vẫn không ngớt nựng nịu con, nhẹnhàng, êm ái. Tôi tiếp tục đùa với con thỏ bông. Sau khoảng một phút, tiếng khóc củaCassie đã giảm đi một chút. Cindy nói: - Ngoan nào con yêu, con xem, bác sĩ Delaware cũng thích thỏ bông kìa. Cassie nuốt mạnh, thở hổn hển và nấc thành tiếng khóc. - Không, ông ấy không làm con đau đâu, con yêu. Ông ấy là bạn của chúng ta. Tôi nhìn chằm chằm vào đám răng vẩu của con thú và nắm lấy một chân nó. Mộthình trái tim màu trắng ở trên bụng nó mang dòng chữ vàng: SillyBunny và nhãn hiệuđăng ký. Một cái mác đính cạnh đó có ghi: Made in Taiwan. Cassie dừng khóc để lấy hơi. Cindy dỗ nó: - Ngoan nào con, ổn rồi, ổn rồi. Tiếng khóc, tiếng hít thở phát ra rất mạnh từ chiếc giường. - Hay mẹ kể chuyện nhé, được rồi. Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa tênlà Cassandra. Nàng sống trong một lâu đài lớn và có những giấc mơ tuyệt đẹp. Nàngthường mơ về kẹo và những đám mây mang đầy kem. Cassie nhìn lên không chớp mắt. Bàn tay bầm tím của nó chạm vào đôi môi. Tôi đặt con thỏ nhồi bông màu vàng xuống sàn nhà, mở cái ca táp lôi ra một cuốn sổvà cái bút chì. Cindy dừng kể một lát rồi lại tiếp tục câu chuyện. Cassie lúc này đã nínhẳn, đang chìm trong một thế giới khác. Tôi bắt đầu vẽ một con thỏ. Tôi hy vọng sẽ thành công. Một vài phút sau đó tôi đã vẽ xong. Nhìn vào đó những hoạ sĩ của Disney tất nhiênlà không lo mất việc, nhưng tôi nghĩ tác phẩm của mình cần phải đẹp và sao cho thậtgiống thỏ. Tôi thêm vào đó cái mũ và chiếc nơ bướm. Tôi lại thò tay vào ca táp và lôira hộp bút đánh dấu để ở đó từ rất lâu cùng các công cụ hành nghề khác. Tôi bắt đầu tô màu. Bút đánh dấu phát ra tiếng kêu ken két. Tiếng sột soạt phát ra từphía giường. Cindy đã thôi kể chuyện. - Kìa con yêu, bác sĩ Delaware đang vẽ kìa. Ông đang vẽ gì thế, bác sĩ Delaware? Trước khi tôi kịp trả lời thì từ bác sĩ mà Cindy nói ra đã khiến con bé khóc như mưanhư gió. Lại một lần nữa, sự nựng nịu dỗ dành của người mẹ mới giúp được con bé thôikhóc. Tôi giơ tác phẩm của mình lên. - Kìa con, nhìn xem, là một anh chàng thỏ đấy. Chàng ta đang đội mũ kìa và còn đeocả nơ nữa - có buồn cười không? Căn phòng yên lặng. - Đúng rồi, mẹ nghĩ là anh chàng thỏ ngốc nghếch đấy. Con xem có phải là mộttrong những chú thỏ LuvBunny không, Cass? Lại im lặng. - Có phải bác sĩ Delaware đã vẽ anh chàng thỏ không? Con bé lại khóc. - Thôi nào, Cass, đừng sợ con yêu. Bác sĩ Delaware sẽ không làm con đau đâu. Ôngấy là bác sĩ không dùng kim tiêm mà. Lần này tiếng khóc be be khiến Cindy phải mất một lúc mới dỗ nó nín được. Cuốicùng chị ta cũng có thể tiếp tục câu chuyện dở dang của mình: Công chúa Cassandracưỡi con ngựa trắng... Tôi vẽ thêm một người bạn của chú thỏ đội mũ. Vẫn là khuôn mặt của loài thỏnhưng có tai ngắn, mặc áo hoa. Tôi thêm vào đó một quả sồi to có hình thù bất định, xétrang đó ra và đặt lên giường ngay cạnh chân Cassie. Con bé vụt ngoảnh mặt lại khi tôi trở về chỗ ngồi. Cindy nói: - Xem này, ông ấy đã vẽ một... chị chó thảo nguyên. Cassie, con xem cái áo của chịchó này. Có đẹp không. Khắp người chị chó đều có chấm hoa to chưa kìa, Cass. Thậtbuồn cười chưa kìa - một chị chó thảo nguyên mặc áo. Tiếng cười ấm áp và đầy nữ tính. Khi chị cười, con bé cũng cười khúc khích theo. - Thật ngộ nghĩnh quá. Mẹ không biết có phải chị ta sắp đi dự tiệc với bộ áo đókhông... hay chị chó định đi chợ hay đi đâu nhỉ? Con xem bộ áo ấy có buồn cười khôngkìa, một chị chó sắp đi chợ à? Mà chị ta còn đi chợ với anh bạn thỏ nữa kìa, anh chàngthỏ đội cái mũ buồn cười chưa kìa... Có lẽ bọn họ định tới chỗ đồ chơi của mẹ conmình đấy. Cả hai anh chị thật buồn cười quá. Này con, bác sĩ Delaware vẽ những bứctranh thật ngộ nghĩnh - đố con biết ông ấy sẽ làm gì nữa nào? Tôi cười và nhấc bút chì lên. Tôi vẽ cái gì đó thật dễ nhìn: một con hà mã... đúnghơn là chiếc bồn tắm có chân... - Tên của anh chàng thỏ ông vẽ là gì vậy, bác sĩ Delaware? - Anh chàng thỏ đó tên là Benny. - Thỏ Benny - tên ngộ quá. Tôi cười, cố che giấu băn khoăn nghệ thuật của mình. Chiếc bồn tắm có chân có vẻquá hung tợn... vấn đề là điệu cười của nó... quá dữ dằn - giống con tê giác mất sừnghơn... liệu Freud sẽ bình luận thế nào về cái đó nhỉ? Tôi bắt đầu sửa lại mồm chú hà mã. - Benny, chàng thỏ đội mũ - con đã bao giờ nghe thấy chưa, Cass? Con bé cười khanh khách, điệu cười sung sướng của một nhóc con. - Thế c ...