Danh mục

Vũ điệu quỷ - Phần 6

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 77.00 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phòng chờ của bệnh viện đang rất nóng rực bởi sự bất nhẫn và số đông con người. Rất nhiều bà mẹ đột nhiên rạng rỡ hy vọng khi nhìn thấ Stephanie lúc cô đưa tôi ra ngoài. Cô cười và nói: - Tôi sẽ trở lại ngay thôi. Rồi tiếp tục đưa tôi ra tới ngoài hành lang. Một nhóm bác sĩ mặc áo choàng trắng và một người mặc bộ com lê vải flannel xám đang đi ra ngoài. Người mặc áo trắng dẫn đầu trông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 6 Phần 6Phòng chờ của bệnh viện đang rất nóng rực bởi sự bất nhẫn và số đông con người.Rất nhiều bà mẹ đột nhiên rạng rỡ hy vọng khi nhìn thấ Stephanie lúc cô đưa tôi rangoài. Cô cười và nói: - Tôi sẽ trở lại ngay thôi. Rồi tiếp tục đưa tôi ra tới ngoài hành lang. Một nhóm bác sĩ mặc áo choàng trắng và một người mặc bộ com lê vải flannel xámđang đi ra ngoài. Người mặc áo trắng dẫn đầu trông thấy chúng tôi liền gọi: - Bác sĩ Eves! Stephanie nhăn mặt: - Tuyệt thật! Cô dừng lại. Ba người đàn ông tiến sát đến. Hai người mặc áo choàng trắng đều ởđộ tuổi năm mươi và có vẻ mặt béo tốt, râu nhẵn nhụi như những bác sĩ trực lâu năm. Người đàn ông mặc com lê dáng doanh nhân thì trẻ hơn, khoảng ba tư, ba lăm tuổivà vạm vỡ. Anh ta cao chừng 1mét 8, nặng khoảng 100 cân, vai tròn và rộng, có vồngmỡ và cái đầu hình trụ rất to. Anh ta có bộ tóc màu nước rửa bát và khuôn mặt dịudàng ngoại trừ chiếc mũi hình như đã bị vỡ hay bị lắp ghép không hoàn chỉnh. Bộ riamỏng manh không làm cho khuôn mặt chó chút chiều sâu nào. Anh ta giống một taychơi trò chơi kinh doanh. Anh ta đứng ở phía sau những người khác, quá xa nên tôikhông đọc được tấm thẻ của anh ta. Người bác sĩ dẫn đầu đoàn có thân hình đầy đặn và cao lớn. Ông ta có đôi môi mỏngtang và bộ tóc xoăn đang hói dần, màu tóc đã trắng xoá để dài. Chiếc cằm to chìa ralàm cho mặt ông ta có vẻ đang chuyển động về phía trước. Đôi mắt ông nhanh nhẹnvà có màu nâu, cô da hồng hào và lấp lánh như thể vừa mới từ bồn tắm hơi chui ra.Hai vị bác sĩ hai bên ông có tầm vóc trung bình, tóc đã điểm bạc và đeo kính. Của mộtngười là tóc dả. Ông bác sĩ cằm chìa nói: - Thế giới thật là tròn. Đoạn ông ta quay sang tôi và nhíu mày liền mấy cái. Stephanie giới thiệu: - Đây là bác sĩ Delaware, thành viên đội chúng ta. Ông ta vội chìa bàn tay ra: - Rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là George Plumb. - Rất vui được gặp ông, bác sĩ Plumb. Một cái bắt tay rất chặt. - Delaware này - Ông nói - Anh ở khoa nào nhỉ, thưa bác sĩ? - Tôi là bác sĩ tâm lý. - A, thế à. Hai người đàn ông tóc điểm bạc nhìn tôi nhưng không nói năng hay cử động gì.Người đàn ông mặc com lê dường như đang đếm những cái lỗ trên trần nhà cách âm. - Bác sĩ Delaware cộng tác với khoa Nhi của chúng tôi - Stephanie giải thích - Vai tròcủa ông ấy là tư vấn viên trường hợp của Cassie Jones - giúp gia đình giảm bớt nhữngcăng thẳng. Plumb đảo mắt nhìn Stephanie: - A, vậy là rất tốt. Ông ta chạm nhẹ vào cánh tay Stephanie. Cô ấy để yên một vài giây rồi rụt tay lại. Ông ta lại cười. - Tôi và cô cần phải hội ý một chút, Stephanie ạ. Tôi sẽ bảo thư ký của tôi gọi điệncho thư ký của cô để thu xếp. - Tôi không có thư ký nào hết, thưa ông George. Cả năm người chúng tôi có chungmột bà thư ký. Hai người có mái tóc hoa râm cùng nhìn Stephanie như thể cô đang lơ lửng trongmột cái lọ. Người mặc com lê thì đang nhìn đi đâu đó. Plumb vẫn không ngớt cười. - Đúng rồi, đó chỉ là thuật ngữ thôi mà. Được rồi, để cô thư ký của tôi gọi bà thư kýcủa cô vậy. Hãy giữ gìn sức khoẻ nhé, Stephanie. Ông ta dẫn đoàn người đi chỗ khác, dừng lại cách đó vài mét ở cuối hành lang, rồihọ cùng nhìn lên, nhìn xuống bức tường như đang đo đạc nó. - Này chàng trai, anh sẽ tháo gỡ những cái gì đây? - Stephanie thì thầm. Plumb tiếp tục bước đi cho đến khi nhóm người biến mất ở chỗ ngoặt. Tôi hỏi: - Chuyện này là thế nào? - Là chuyện về tiến sĩ Plumb ấy à? Ông ấy là giám đốc mới của chúng tôi, tay chânđắc lực của cha Chip đấy - một người có vai vế. - Giám đốc đồng thời là bác sĩ à? Stephanie cười: - Cái gì, anh định nói ông ta mặc áo choàng trắng á? Không đâu, ông ấy không phảilà bác sĩ, chỉ là kẻ có bằng tiến sĩ ngu xuẩn nào đó thôi... - Đang nói cô dừng ngay lạimặt bừng đỏ - Ôi, tôi xin lỗi. Tôi bật cười: - Đừng có khách sáo thế, Stephanie. - Tôi thực sự xin lỗi anh mà, anh Alex. Anh biết tôi nghĩ về chuyên gia tâm lý cácanh thế nào rồi đấy... - Thôi hãy quên chuyện này đi - Tôi đặt tay lên vai cô - Cô liền luồn hai cánh taymình quanh eo tôi. - Tôi sắp mất trí rồi - Cô khẽ nói - Từng phần con người tôi đang tan ra đấy. - Ông Plumb có bằng cấp về chuyên môn gì? - Kinh doanh hay quản trị gì đó. Ông ta đã lợi dụng triệt để tấm bằng tiến sỹ củamình - yêu cầu được gọi là Đốc tờ (1), mặc áo choàng trắng. Tay chân của ông ta hầuhết đều là các tiến sỹ - như Firck và Frack, Roberts và Novak và rất nhiều người khácnữa. Bọn họ đều thích la cà trong các nhà ăn của các bác sĩ và ngồi chung bàn. Họ túmtụm lại dù chẳng có lý do gì tham dự, rồi lượn lờ, nhòm ngó, đo đạc và ghi chép.Giống như cách mà Plumb đã dừng lại đo đạc bức tường ấy. Tôi sẽ không ngạc nhiênnếu sắp tới có thêm vài người thợ môc tới đây làm việc. Họ chia ba phòng thành sáu,biến không gian khám chữa bệnh thành văn phòng hành chính. Và nay ông ta muốn bànbạc với tôi - chắc ch ...

Tài liệu được xem nhiều: