Thông tin tài liệu:
Sáng hôm sau, tôi tới bệnh viện vào lúc 9 giờ 45. Nơi đậu xe dành cho các bác sĩ đã gần kín nên tôi phải lái lên tận bậc cao nhất để tìm một chỗ trống. Một người bảo vệ mặc đồng phục cúi người dựa vào cái trụ bê tông, bị bóng râm che kín nửa người, đang hút thuốc lá. Anh ta dán chặt mắt vào tôi khi tôi ra khỏi chiếc Seville và không ngừng dõi theo cho tới khi tôi gắn phù hiệu vào ve áo. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 8 Phần 8Sáng hôm sau, tôi tới bệnh viện vào lúc 9 giờ 45. Nơi đậu xe dành cho các bác sĩ đãgần kín nên tôi phải lái lên tận bậc cao nhất để tìm một chỗ trống. Một người bảo vệmặc đồng phục cúi người dựa vào cái trụ bê tông, bị bóng râm che kín nửa người, đanghút thuốc lá. Anh ta dán chặt mắt vào tôi khi tôi ra khỏi chiếc Seville và không ngừngdõi theo cho tới khi tôi gắn phù hiệu vào ve áo. Phòng khám tư yên tĩnh như ngày hôm qua. Có mỗi một cô y tá ngồi ở bàn làm việcvà trên biển có ghi McCall. Tôi đọc phác đồ điều trị của Cassie. Stephanie vừa tới khám cho con bé, thông báorằng Cassie không có biểu hiện gì nhưng quyết định giữ con bé thêm một này nữa. Tôitới phòng 505, gõ cửa và tiến vào. Cindy Jones và Vicki Bottomley đang ngồi trên chiếc ghế dài. Một xấp thẻ nằm trênđùi của Vicki. Hai người bọn họ cùng nhìn lên. Cindy cười: - Chào bác sĩ. - Chào chị. Vicki nói: - Thế nhé. Nói xong bà ta đứng dậy. Cái giường của Cassie đã được gấp lên thẳng đứng. Con bé đang chơi với căn nhàđồ chơi Fisher-Price. Những đồ chơi khác của con bé, gồm vài con LuvBunny bị némlung tung trên giường. Cái mâm có chứa bát bột yến mạch vơi một nửa và chiếc cốcnhựa chứa thứ gì đó màu đỏ. Trên ti vi đang phát một bộ phim hoạt hình nhưng tiếngđã bị tắt. Cassie dường như rất thích thú với căn nhà đồ chơi. Nó chăm chú sắp xếp đồđạc và những con số bàng nhựa. Cái cột treo bình truyền nước dã được đẩy vào gócphòng. Tôi đặt một bức vẽ xuống giường con bé. Nó liếc nhìn bức vẽ một lát rồi trở lạivới đống đồ chơi. Vicki hành động rất nhanh, trao tập thẻ cho Cindy rồi nắm tay Cindy bằng cả haibàn tay mình. Tránh ánh mắt nhìn của tôi, bà rảo bước lại giường, xoa mái tóc Cassievà nói: - Nào xem cháu nào, cô gái ngỗ ngược. Cassie ngước mắt nhìn lên tức thì. Vicki lại xoa đầu nó rồi dời đi. Cindy đứng dậy. Hôm nay chị mặc chiếc áo dài màu tím thay cho áo choàng len hômtrước, nhưng vẫn giữ nguyên quần bò và đôi dép săng đan. - Nào, xem hôm nay bác sĩ Delaware vẽ cho con thứ gì nào? - Chị cầm bức vẽ lên.Cassie chìa tay ra và đón lấy. Cindy đặt một cánh tay vòng qua vai con bé: - Một chú voi. Bác sĩ Delaware đã vẽ một chú voi xanh thật đẹp! Cassie đưa tờ giấy lại gần hơn: - Chú vo... - Giỏi quá, Cassie, con giỏi lắm. Bác sĩ có nghe thấy không? Nó nói chú voi đấy! Tôi gật đầu: - Thật tuyệt. - Tôi không biết ông đã làm gì, thưa bác sĩ, nhưng từ hôm qua tới nay, con bé đã nóiđược khá nhiều rồi. Cassie, con có thể nói lại chú voi không nào? Cassie ngậm miệng lại và vò nát tờ giấy... Cindy nói: - Ôi, con tôi. Vừa nói, chị ta vừa ôm lấy con bé và véo nhẹ vào má nó. Cả hai chúng tôi cùng nhìnCassie đang cố gắng vuốt cho tờ giấy phẳng ra. Cuối cùng nó cũng thành công và nói: - Chú vo... Nói xong, nó lại vo tờ giấy lại, lần này chặt hơn, thành một cục tròn bằng nắm tay,mắt nhìn vào cục giấy, bối rối. Cindy nói: - Xin lỗi bác sĩ Delaware. Có vẻ như chú voi của ông hôm nay không được khoẻlắm. - Nhưng có vẻ Cassie lại rất khoẻ. Chị cố nở nụ cười và gật đầu. Cassie lại cố gắng gỡ nắm giấy ra lần nữa. Lần này, những ngón tay như đeo thêmgăng của nó đã thất bại. Cindy phải giúp nó. - Đây, con gái yêu... thế thế... chú voi đã tốt hơn rồi. - Thế việc thuốc thang khám chữa có gì trục trặc không? - Không hề có gì trục trặc cả, kể từ sáng hôm qua. Chúng tôi chỉ ngồi ở đây - cóđiều... - Có điều gì đó chị muốn nói hay sao? - Tôi hỏi. Chị vắt bím tóc về phía trước ngực và vuốt những lọn tóc ở rìa. - Chắc mọi người nghĩ tôi bị điên - Cindy nói. - Tại sao chị lại nói vậy? - Tôi cũng không biết nữa. Nói ra điều đó thật là ngu ngốc, phải vậy không? Vậyxin ông đừng để ý nhé. Chị ta quay mặt đi và tiếp tục vuốt bím tóc. Một lát, Cindy lại ngồi xuống. Nhặt lấy chồng bài, chị cứ chuyển từ tay bên nàysang tay bên kia. - Thực ra chỉ có... - Cindy bắt đầu nói, giọng thật khẽ khàng khiến tôi phải ghé lạigần hơn - Tôi... mỗi lần tôi đưa con bé tới đây, con bé lại trở nên tốt hơn. Nhưng khitôi đưa nó về nhà với ý nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp thì chỉ được một vài hôm, chuyện lạiđâu vào đó... - Tức là con bé ốm trở lại đúng không? Vẫn cúi mặt, Cindy gật đầu. Cassie lầm bầm điều gì đó với một thứ đồ chơi bằng nhựa. Cindy nói: - Ngoan nào con. Nhưng con bé dường như không nghe thấy gì. Tôi nói: - Vì con bé ốm trở lại như lúc đầu nên chị rất nản phải không? Cassie ném đồ chơi xuống đất, nhặt lấy một cái khác và lắc mạnh. Cindy nói: - Và đột nhiên con bé lại bình thường, giống như bây giờ đây này. Đó chính là điềutôi muốn nói với ông - rằng chắc mọi người nghĩ tôi điên khùng. Đôi khi chính tôi cũngnghĩ mình bị điên. Chị lắc đầu và quay trở lại cạnh giường Cassie. Luồn mấy ngón tay vào tóc con bé,chị để cho từng lọn từ từ tuột khỏi tay. Một mắt ghé nhìn vào căn nhà đồ chơi, Cindynói: - Này xem này - ...