Thông tin tài liệu:
Sau khi gác máy, tôi đem thư từ, báo buổi sáng và mấy tờ hoá đơn tới một cửa hàng ăn uống ở Tây Los Angeles. Nơi đó gần như đã kín người - những người già thì cắm cúi bên bát súp, các gia đình trẻ bận bịu với đám con cái còn nhỏ, hai cảnh sát mặc thường phục đứng ở cuối phòng tán gẫu với người chủ, máy bộ đàm của họ đặt trên bàn cạnh những cái bánh mỳ kẹp thịt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 9 Phần 9Sau khi gác máy, tôi đem thư từ, báo buổi sáng và mấy tờ hoá đơn tới một cửa hàng ănuống ở Tây Los Angeles. Nơi đó gần như đã kín người - những người già thì cắm cúibên bát súp, các gia đình trẻ bận bịu với đám con cái còn nhỏ, hai cảnh sát mặc thườngphục đứng ở cuối phòng tán gẫu với người chủ, máy bộ đàm của họ đặt trên bàn cạnhnhững cái bánh mỳ kẹp thịt. Tôi ngồi xuống chiếc bàn ở góc phòng cạnh mé trái của bàn làm thức ăn, goi mónthịt gà tây hun khói ăn với salad bắp cải, và nước sốt CelRay. Món ăn tuyệt ngon, nhưng những ý nghĩ về bệnh viện cứ chen vào bữa ăn của tôi. Tới 9 giờ tối, tôi quyết định trở lại bệnh viện thăm con bé một cách bất chợt, đểxem Cindy Jones phản ứng thế nào với chuyện này. Buổi tối không trăng không sao, đèn không sáng; những cái bóng lập loè trên đườngSunset dường như di chuyển chậm chạp, đại lộ gợi nên vẻ đáng sợ, gần hơn với phầntốt đẹp của thành phố. Sau vài dặm hun hút đường, những quán thuốc Thorazine, vànhững khách sạn đáng sợ dành cho dân lái xe, logo hình trẻ con của Bệnh viện Nhimiền Tây và mũi tên phòng cấp cứu được chiếu sáng trưng... Bãi đậu xe đã gần như trống không. Những bóng điện vàng nhỏ được để trongnhững hộp có lưới sắt treo lủng lẳng ở trần bê tông, chiếu sáng xuống tất cả các vùngcủa bãi đậu xe. Những khoảng trống còn lại gần như tối hoàn toàn, tạo ra một hiệuứng như con ngựa vằn. Khi bước tới cầu thang, tôi cảm giác ai đó đang theo dõi mình.Tôi quay lại nhìn thì không thấy ai cả. Hành lang bệnh viện cũng vắng tanh, sàn đá hoa cương không phản chiếu thứ gì cả.Một người phụ nữ ngồi phía sau cánh cửa sổ của phòng thông tin, đang đóng dấu mộtsố giấy tờ. Người vận hành tin tức được trả tiền để làm khó người khác. Một chiếcđồng hồ kêu tích tắc rất to. Mùi băng dính và mùi mồ hôi của động vật vẫn phảngphất những kỷ niệm về sự căng thẳng đã qua. Có một thứ gì đó tôi đã quên: các bệnh viện vẫn thường khác vào ban đêm. Nơi nàycũng đáng sợ như bên ngoài đường phố. Tôi đi cầu thang máy lên tầng sáu và tới phòng bệnh của con bé, không ai nhìn thấy.Hầu hết các căn phòng đều đóng cửa, những cái biển được viết tay thỉnh thoảng khiếntôi mất tập trung: nào là phòng cách ly, cẩn thận tránh lây nhiễm/không được tớithăm... Một vài cánh cửa vẫn còn mở phát ra tiếng tivi và tiếng lách tách của đồng hồđo trên ống truyền nước. Tôi đi qua những đứa trẻ đang ngủ và những đứa trẻ khác bịmê hoặc bởi tia ca-tốt. Những ông bố bà mẹ ngồi cứng đơ như bê tông. Chờ đợi. Cánh cửa gỗ tếch căn phòng của Cassie lôi kéo tôi vào sự im lặng tuyệt đối. Khôngcòn ai ngồi ở bàn làm việc nữa. Tôi bước tới phòng 505 và gõ cửa rất nhẹ. Không có tiếng trả lời. Tôi mở cửa vàbước vào phòng. Thanh chắn cạnh giường của Cassie đã được dựng lên. Con bé ngủ trong sự bảo vệcủa những thanh thép không gỉ. Cindy cũng đang ngủ trên chiếc sô-pha, đầu đặt cạnhchân con bé. Một bàn tay chị còn chìa ra cả bên ngoài thanh chắn, chạm vào nệm củaCassie. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bất chợt một giọng nói vang lên phía sau tôi: - Họ đang ngủ. Tôi quay người lại. Vicki Bottomley đang nhìn tôi chằm chằm, hai tay chống lên bộhông đầy thịt. - Bà lại trực ca kép à? - Tôi hỏi. Bà ta trợn mắt và bước đi. - Bà hãy dừng lại đã! - Tôi quát. Âm sắc của tôi khiến cả tôi và bà ta đều ngạcnhiên. Bà ta dừng lại, chậm chạp quay người lại. - Chuyện gì vậy? - Chuyện gì đang xảy ra ở đây, hả bà Vicki? - Chẳng có chuyện gì cả. - Tôi nghĩ là có đấy. - Anh có quyền nghĩ thế nào cũng được - Bà ta lại bắt đầu bỏ đi. - Hãy dừng lại - Hành lang trống không làm cho tiếng của tôi vang to hơn. Cũng cóthể tôi đã nổi nóng nên nói to như thế. Bà ta nói: - Tôi còn đang có việc cần phải làm. - Tôi cũng vậy, thưa bà Vicki. Bà ta đưa một tay về phía kệ để bệnh án. - Anh cứ tự nhiên. Tôi bước tới chỗ bà ta, thật gần khiến bà khó di chuyển. Bà ta liền lùi lại. Tôi dấnthêm bước nữa. - Tôi không biết vấn đề của anh với tôi là gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên giải quyếtvới nhau ngay tại đây. - Tôi không có vấn đề gì với bất cứ ai. - Vậy sao? Vậy phải chăng tôi rất hấp dẫn đối với anh? Đôi mắt màu xanh lấp lánh. Mặc dù chúng không ướt, bà ta vẫn lấy tay lau. - Nghe này - Tôi nói, đồng thời rút lui một bước - Tôi không muốn vướng vào bấtcứ chuyện gì riêng tư với bà cả. Nhưng ngay từ lúc tôi tới đây, bà đã tỏ ra thù ghét tôivà tôi muốn biết lý do. Bà ta nhìn tôi chằm chằm, miệng mở ra rồi lại ngậm lại. - Chẳng sao cả - Bà ta đáp - Tôi sẽ khác, tôi hứa đấy, được chưa? Bà chìa một tay ra. Tôi cũng chìa tay ra bắt. Những đầu ngón tay bà ta chạm vào tay tôi. Một cái bắt tay nhanh rồi bà quay lưngvà bước đi. Tôi nói: - Tôi sắp xuống dưới uống cà phê. Tôi mời bà được không? Bà ta dừng lại nhưng không quay mặt về phía tôi. - Tôi không thể. Hiện tôi đang phải trực. - Vậy tôi mang một cốc lên cho bà nhé? ...