Năm nay tôi 10 tuổi. Có nghĩa là trước đây 10 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa SổVừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ Nguyễn Ngọc Thuần Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ Tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 31-October-2012Trang 1/71 http://motsach.infoVừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ Nguyễn Ngọc Thuần Chương 1 - Những âm thanh đẹp nhấtNăm nay tôi 10 tuổi. Có nghĩa là trước đây 10 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi điđâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn làkhông biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ?Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sựmay mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thểquen thằng Tí và chọn nó làm bạn thân nếu tôi không ra đời?Cũng theo lời bố tôi nói, một đứa trẻ khi ra đời, bà mụ sẽ đập đập vào mông gọI nó dậy. Khicòn nằm trong bụng mẹ, nó ngủ. Có nhiều đứa phải đánh đến bốn năm cái, thật buồn cười vì nócứ tưởng vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ.Tôi là một trường hợp như vậy. Tôi ngủ rất say. Bà mụ phải đánh đến 7 lần. Mẹ tôi nói nhứngđúa như vậy rất lì và hình như tôi cũng thấy đung đúng. Ở lớp, tôi nói xạo tụi bạn, bà mụ đánhtôi đến 59 lần!- Trời ơi, cái mông mày phảI sưng to lắm. – Chúng trợn mắt tròn lên.Hôm sau chúng khoe với tôi, mẹ chúng nói, bà mụ đánh chúng đến 100 cái. Có đứa còn nói200. Thật không tưởng tượng nổi cái mông. Con Hồng mít ướt đụng một chút là khóc nhè còndám nói đến 400 cái. Chúng tôi cườI ồ lên. Thắng Toàn thành thật nói: “Tao có hai cái à” (Hồinãy nó nói 200). Ðứa khác thì ba cái, bốn cài, còn con Hồng mớI đẻ ra đã khóc rồi. Hai con mắtnó mở to lên, thế là nó khóc. Bà mụ rảnh tay, không phảI nhọc công.Bạn có khi nào hỏi mẹ mình chuyện này chưa? Tôi nghĩ sẽ rất thú vị. Bàn sẽ biết về mình lúcmới chào đời. Bạn có biết mở mắt nhìn bố mẹ không? Bạn bao nhiêu ký? Khi ngủ, bạn khócmấy lần trong một đêm? Bạn có tóc không, màu gì? Cả trăm chuyện để biết về mình. Nhưng tôimuốn nói vớI bạn một điều, chúng ta phảI bí mật. Chuyện đó phảI riêng tư. Khi bạn giữ mộtđiều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạnsẽ quên mất. Tôi dám chắc như vậy. Và còn một điều nữa, bạn phải tăng số lần bà mụ đánh lên,bởI vì như bố tôi nói, chúng ta không bao giờ có cơ hộI được bà mụ đánh lần thứ hai. Chúng tachỉ được khóc một lần khi chào đờI, một cái khóc dễ thương nhất. Bố tôi vẫn nhớ mãi cái ngàytôi khóc. Tức cài ngày tôi chào đời. Mẹ tôi nói: “Anh oi! HÌnh như em sắp sinh em bé. Bố tôihoảng hốt ẵm mẹ đặt lên xe rơm. Ngặt một nỗI, con bò không có ở đó. Bố đã nhờ cậu tôi dắtnó đi ăn cot. THế là một mình, bố kéo xe xuống thị xã. Dọc đường, mẹ cắn rơm chịu đau khôngla một tiếng. Bố tôi nói: “Em cứ la lên, không sao cả!” Mẹ vẫn không la. Bố nói mẹ là ngưòi cừnhất!Khi kể cho tụI bạn nghe chuyện này, chúng cũng bảo mẹ chúng không la. Các bạn đừng cho làchúng nói xạo nhé. Mà phảI cho đó là một điều bí mật. NHững điều bí mật sẽ cho chúng ta nhơmãi, không quên.Và mọI chuyện như tôi đã kể, bà mụ dánh tôi bảy cái. Bố thốt lên sung sướng: “TrờI ơi, con trai.Cái thằng này nó lì lắm đây! Sao tôi ghét nó quá”. Nói rồI ông hôn vào cái miệng đang khóc củatôi. Mặc cho ngườI ông dính đầy đất cát cùng những giọt mồ hôi của ông nhỏ vào mặt tôi. Bố tôiTrang 2/71 http://motsach.infoVừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ Nguyễn Ngọc Thuầnnói, chưa bao giò bố thấy tôi xinh đẹp như vậy. Những ngày làm việc vất vả trên đồng, bố khôngngót tưởng tượng về tôi. Bố nghĩ mặt tôi sẽ dài lắm. Cái miệng thì thật to. Ðôi tay săn chắc. Bốđã nuôi sẵn một con bò dàn cho tôi cỡI rồI mà. Nhưng eo ôi, cài tay bé xíu. Da thịt tôi mỏngtanh. Bố lấy tay tôi đặt lên mặt bố, rồI bố cứ nằm im như vậy. Bố nói, chưa bao giò có một bàntay bé xíu đặt lên mặt bố. Bé lắm. Bé khủng khiếp. Nhìn thấy tôi, bố cứ tưởng tượng như đanglạc vào xú sở của ngườI tí hon. Mà ở xứ sở của ngườI tí hon thì ngườI ta không vộI vàng được. Vínhư từ nhà đến trường, bạn đi vèo một cái là xong. Ở ngườI tí hon thì không phảI vậy, họ phảIđi một năm. Họ kông vộI vàng được. Trước một đứa bé, cũng như xứ sở ngườI tí hon, bố khôngvộI vàng được. Muốn ẵm tôi lên, bố phảI từ từ. Bố nói, ẵm một đứa bé còn mệt hơn cày mộtđám ruộng. BởI vì đám ruộng bạn có thể sữa chữa nó, còn đứa bé thì không. Nó cũng khôngbiết nói: “ỐI tôi đay quá. Con kiến nó cắn mông tôi.!”Vậy đó, cái ngày tôi chào đời. Và bố muốn được nghe tôi khóc. BuổI tốI, bố phảI đi nhẹ chân -một nỗI khổ ...