VũĐèn sân khấu vụt tắt, bóng tối bao trùm cả khán phòng.Âm nhạc du dương cất lên, ánh sáng bắt đầu tỏa ra một màu vàng mờ ảo hình một vầng trăng khuyết. Trên nền sáng ấy là cánh chim đang bay, bay cao lên như muốn chạm vào ánh trăng kia, rồi một đóa quỳnh dần được hé nụ, những ngón tay như từng cánh hoa khoe hương sắc giữa đêm, những đường cong uyển chuyển, một thân hình tuyệt đẹp đang tắm mình dưới ánh trăng. Trăng tròn, những đường cong chuyển động nhanh dần như muốn thoát...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VũĐèn sân khấu vụt tắt, bóng tối bao trùm cả khán phòng.Âm nhạc du dương cất lên, ánh sáng bắt đầu tỏa ra một màu vàng mờ ảo hình một vầng trăng khuyết. Trên nền sáng ấy là cánh chim đang bay, bay cao lên như muốn chạm vào ánh trăng kia, rồi một đóa qu VũĐèn sân khấu vụt tắt, bóng tối bao trùm cả khán phòng. Âm nhạc du dương cất lên, ánh sáng bắt đầu tỏa ra một màu vàngmờ ảo hình một vầng trăng khuyết. Trên nền sáng ấy là cánh chim đangbay, bay cao lên như muốn chạm vào ánh trăng kia, rồi một đóa quỳnhdần được hé nụ, những ngón tay như từng cánh hoa khoe hương sắc giữađêm, những đường cong uyển chuyển, một thân hình tuyệt đẹp đang tắmmình dưới ánh trăng. Trăng tròn, những đường cong chuyển động nhanhdần như muốn thoát ra khỏi những e ấp của một thiếu nữ tuổi trăng non,bóng dáng một người phụ nữ hiện lên trên nền sáng màu vàng nhạt nhưma mị, âm nhạc réo rắt, khán phòng lặng im như chìm vào một khônggian ảo ảnh không thực. Hiệu ứng ánh sáng làm cho bóng hình ấy nhưmột con thiên nga đen tuyền đang nhảy múa, không thể nhìn thấy cơ thểấy có gương mặt ra sao cho đến khi âm nhạc dừng lại, ánh sáng được bậtlên.Người con gái có nụ cười rạng rỡ, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưngkhông hề lộ vẻ mỏi mệt, sau khi chào khán giả, cô bước những bước thậtnhè nhàng lui vào phía sau sân khấu. Lúc này khán giả mới kịp lấy lạinhững nhịp thở của mình như được trở về với cuộc sống thực tại, khônggian tràn đầy sắc màu để đón chào những tiết mục mới. Buổi trình diễn kết thúc thì đã gần nửa đêm, người con gái tẩytrang, mặc áo phông trắng, jean xanh, tóc buông dài, chuẩn bị ra về thìmột giọng nữ gọi với theo:- Thiên An, em có người tặng hoa nhưng nãy giờ bận quáchị quên, về nghỉ sớm nhé, chúc em ngủ ngon.- Dạ, ai tặng vậy chị?- Chị không biết nữa, chắc anh chàng nào kết vũ điệu của bérồi.- Chị chỉ trêu em.Cầm bó hồng vàng được gói cẩn thận trên tay cùng dải ruy băng màuxanh lá kết nơ tỉ mỉ, Thiên An mơ hồ nhớ về hình ảnh của những ngàycòn là một cô bé tung tăng trong tà áo trắng, ngày mới biết đến nhữngrung động thuở ban đầu…oOoNgày còn học phổ thông, Thiên An là một cô bé nhỏ nhắn, gương mặtkhông được xếp vào hàng hoa khôi nhưng lại rất duyên dáng với hai málúm đồng tiền, đôi mắt trong veo như hai giọt sương khiến ai nhìn vàocũng thấy long lanh. Là lớp phó học tập, Thiên An chịu trách nhiệmkiểm tra bài tập về nhà của các bạn trong 15 phút đầu giờ, mỗi lần kiểmtra bài cô bé yêu cầu ai cũng phải để vở bài tập lên bàn, nếu bài nàochưa làm sẽ sửa ngay trước lớp. Một buổi học cuối năm, có một cậu bạnhọc lực rất khá nhưng lại không làm được những bài tập dù chẳng khó làbao, trang giấy trắng tinh làm Thiên An ngạc nhiên:- Phong Vũ, bạn chưa làm bài tập thiệt hả?- Ừ, thiệt, bạn nhìn tập là biết rồi.- Mấy bài hóa này lần trước cô giáo cũng hướng dẫn kỹ lắm rồi, cònbài tập địa chỉ vẽ đồ thị là xong thôi. - Nhưng mà tui không làm được. Trời đất, những bài này học sinh trung bình vẫn làm ngon lành,không lẽ bây giờ giảng chừng này bài tập cho Vũ chắc hết nguyên buổi,đang phân vân không biết làm sao thì Vũ đề nghị:- Hay là lớp phó cho tui mượn vở bài tập về nhà tham khảo đi.Bất ngờ trước đề nghị của cậu bạn, cô bé chẳng biết làm sao, tay mânmê tà áo dài, như biết được suy nghĩ của cô bé, Vũ khẳng định thêm:- Mai đâu có hai môn này đâu mà lớp phó lo, cho tui mượn đi, tuimà học ngu là lỗi cũng một phần ở lớp phó đó.Cuối buổi học đó, Thiên An đưa tập cho cậu bạn mà trong lòng vẫn đầyhoài nghi, chỉ sợ cậu ta ham chơi không lo học, Thiên An thành thật hỏi:- Mà Vũ đọc bài của An có hiểu không hay chép vậy thôi?- Hiểu chớ, chỉ cần nhìn bài tập của An là tui hiểu liền à.Ngày hôm sau Vũ trả tập vở với ánh mắt ngại ngùng, Thiên An chẳng đểý cho lắm, tiện tay cho vào cặp sách và nói một câu vu vơ, sợ cậu bạn tựái:- Hi vọng là không có ai quên làm bài tập vì ham chơi.Vũ nhìn Thiên An, nhìn bằng một đôi mắt rất buồn, cô bé như thấy timmình run lên khi cậu bạn cứ nhìn như thế, một lúc sau Vũ mới lên tiếng:- Thiên An nghĩ sai về tui rồi, không phải vậy đâu.Câu trả lời cùng ánh mắt của cậu bạn làm Thiên An ngẩn ngơ.Mãi đến tuần sau, vào giờ địa lý Thiên An mới phát hiện ra bên trongcuốn tập có một mảnh giấy màu xanh lá cùng nét chữ được viết nắn nót:“ Lớp phó học giỏi và dễ thương nữa”. Thiên An đỏ mặt, thì ra đây là lýdo mà cả tuần nay thấy Phong Vũ lánh mặt cô bé, suy nghĩ một lúcThiên An bỗng bật cười với cách “tỏ tình” khá thú vị, thì ra là Vũ chỉkiếm cớ để mượn tập của mình. Cuối buổi học, Thiên An hỏi cậu bạnmượn tập Lịch sử vì lý do thầy đọc nhanh quá không chép bài kịp. Mộtmảnh giấy nhỏ với dòng chữ: “Vũ quá khen rồi, vậy mà An tưởng Vũham chơi không lo làm bài nữa” làm Thiên An đắn đo mãi mới dám đểvào tập trả lại cho cậu bạn. Từ hôm đó, Vũ ...