Tôi gọi mãi vào cánh cổng gỗ xám mốc màu thời gian bị che rợp bởi giàn hoa hoàng anh mà không nhận được tiếng trả lời. Cửa cổng không khóa được khép hờ bằng một sợi dây xích. Tôi đặt va li xuống đất, nghĩ ngợi. Đập vào mắt tôi những hàng chữ nguệch ngoạc trên trụ cổng: “Vườn ma”. Cánh cửa hé mở, một gương mặt phụ nữ bị chứng bệnh ngu đần thò ra ngoài, ngơ ngác .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vườn ma Vườn ma TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦM HƯƠNGTôi gọi mãi vào cánh cổng gỗ xám mốc màu thời gian bị che rợp bởi giàn hoa hoàng anhmà không nhận được tiếng trả lời. Cửa cổng không khóa được khép hờ bằng một sợi dâyxích. Tôi đặt va li xuống đất, nghĩ ngợi. Đập vào mắt tôi những hàng chữ nguệch ngoạctrên trụ cổng: “Vườn ma”. Cánh cửa hé mở, một gương mặt phụ nữ bị chứng bệnh nguđần thò ra ngoài, ngơ ngác .- Có chị Hằng ở nhà không?Tôi hỏi tên nữ chủ nhân của “vườn ma”. Cô gái không chịu trả lời cứ trố mắt nhìn tôi.Chừng như nhận ra tôi không đến nỗi nguy hiểm cô ta rụt rè đáp:- Dì Hằng ở ngoài xưởng gạch bông chưa về.Vẻ mặt khinh khỉnh, cô gái khép cánh cổng lại. Tôi bất bình kêu lên:- Trời ạ, chị Hằng hẹn tôi đến đây mà. Tôi là Phượng, xuống giúp chị ấy vẽ kiểu cho khuvườn .Cô gái lắc đầu, nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi nhảy cẫng lên như trẻ nhỏ:- À, chị Phượng, dì Hằng có nói mà em quên, vô đi, vô đi!Cô gái mở rộng cánh cổng đón tôi với lòng hiếu khách khác thường…Cánh cổng mở ra một khung cảnh đầy thơ mộng. Chiếc cầu bằng bê tông bắc qua dòngkênh chạy ngang mặt tiền của khu vườn. Mặt bắc và nam của nó cũng được cắt vuôngvắn bằng hai nhánh rẽ của con kênh. Tôi sững sờ vì vẻ đẹp của “Vườn ma”. Hai bên lốiđi chánh được trồng mai. Xuân đã qua mà màu mai vàng nở muộn. Cháy rực lên dưới ánhnắng miền nhiệt đới. Hoa bưởi trắng muốt, thơm lừng. Ong bướm lượn lờ trong một thếgiới rất tĩnh lặng, bình yên. Cô gái xách va li cho tôi xăm xắm vượt lên trước. Tôi định rẽsang phía ngôi nhà hai tầng lợp ngói đỏ với lối kiến trúc khá lập dị thì cô gái ngăn lại :- Không phải, bên này, dì Hằng dặn khách đưa ra cái cốc nhỏ.Tôi bước theo cô ta, trong lòng tràn lên chút mặc cảm. Hình như đoán ra được tâm trạngtôi, cô gái gật đầu, gãi tai vẻ khó xử:- Nhà lớn… Xưa nay dì Hằng chẳng tiếp ai ở nhà lớn cả.- Vậy ai ở đấy ?Tôi băn khoăn hỏi :- Dì Hằng, dượng ba.Tôi kêu lên ngạc nhiên: “ Ồ, chị Hằng chưa có chồng mà”.Cô gái bối rối:- Ờ … thì dì Hằng có chồng hồi nào đâu. Dượng ba là… anh rể.Dường như nhận ra sự lỡ lời, cô gái im bặt. Suốt đoạn đường tiếp theo, cô ta trở nên trầmngâm khó hiểu. Tôi đành lẽo đẽo đi theo cô gái, ngắm trời đất, suy nghĩ mông lung.Những trái bưởi đung đưa trên cành chìa ra lối đi sắp gục mà chẳng ai buồn hái. Cô gáidừng lại góc tây nam của khu vườn được tạo bỏi hai lạch nước trong leo lẻo. Một cái cốclẻ loi mọc lên cùng với khóm tre vàng, cội bồ đề, ao sen và chòm hoa trang trước cửacốc. “Tại sao tôi lại ở đây, buồn chết được”. Tôi ngầm trách nữ chủ nhân nhưng khi trèolên những bậc thang bước vào cốc tôi cảm thấy lâng lâng, nhẹ nhõm. Dường như mọi tụclụy trong tôi đều được trút bỏ để đắm mình vào bầu không khí rất thanh khiết. Nội thấtcốc được bày trí ngăn nắp, giản dị. Một tấm nệm được trải trên sàn gỗ mun đen bóng,một cái bàn làm việc, một giá sách. Đến đây rồi tự dưng tôi không muốn đi đâu nữa. Côgái giúp tôi sắp đặt đồ đạc, lăng xăng:- Cái cốc này dì Hằng cất cho cậu Tuấn tu nhưng cậu không chịu ở. Từ ngày cậu đi, dìHằng bắt tôi qua đây quét dọn cho sạch sẽ như ngày cậu còn ở nhà .Câu nói của cô gái gợi lên trong tôi nỗi tò mò:- Cậu Tuấn là gì của chị Hằng?- Em ruột.- Sao lại đi tu ?Ngần ngại một lúc cô ta nói thêm:- Từ ngày dì Ba, chị ruột chị Hằng bị phỏng xăng chết, dì Hằng không lấy chồng ở lại vớidượng ba nuôi sáu đứa cháu với cậu Tuấn ăn học. Cậu Tuấn đỗ tú tài rồi đi tu luôn,không về nữa. Dì Hằng buồn lắm, thấy cậu Tuấn đi khất thực ở đâu là tìm. Cậu Tuấn thấydì Hằng làm ngơ, dì khóc hoài.Nét ngu ngơ, thật thà của cô gái có cái gì rất hấp dẫn tôi trong câu chuyện về đời tư nữchủ nhân “vườn ma”. Nếu không có cô gái, tôi khó lòng vén được bức màn bí mật saucánh cổng xám mốc rêu phong.- Chị Hằng xinh đẹp, giàu có sao lại không lấy chồng?- Hỏi lãng nhách, lấy chồng sao nuôi được mẹ, được em, được cháu. Dì ở lại với dượngBa.Cô gái trề môi, nhún vai. Tôi không chút phật ý trước sự báng bổ của cô ta. Cô gaí chợttrở nên buồn bã:- Mấy người xung quanh thấy dì Hằng làm ăn phát đạt ghen tỵ, nói xấu dì dữ lắm. Họ nóianh rể em vợ ở chung nhà dễ gì hổng lấy nhau. Họ xúi tôi bỏ đi. Họ nói dì Hằng ác lắm.Cả nhà ác nên bị quả báo. Nhưng hổng phải đâu, dì Hằng thương tui như người ruột thịt .Tôi ngạc nhiên hỏi :- Chị bà con sao với dì Hằng?- Tôi mồ côi, tên Bí, bị ghẻ đầy mình dì Ba mang về nuôi. Mấy đứa cháu dì Hằng gớmđòi đuổi tôi đi nhưng dì Hằng giữ lại. Tui cảm ơn dì lắm, ở với dì đến chết thì thôi.- Vậy dì Hằng cũng nhơn đức lắm, sao người ta dám nói dòng họ dì Hằng ác.Cô gái lắc đầu, ấm ức:- Người ta ghét nên người ta đồn. Thôi, chị dừng hỏi nữa, dì Hằng rầy tôi chết.Cô ta lật đật bỏ đi, mất hút giữa những lùm cây rậm rạp.“Ngôi nhà ma quái”. Tôi lẩm bẩm, ngao ngán nhìn quanh. Vậy là tự tôi phải sắp xếp đồđạc trong cốc. Tắm rửa, thay bộ quần áo mặc nhà xong tôi cảm thấy người nhẹ nhõm.Ngả lưng trên tấm nệm, tôi thèm được đọc một cái gì đó. Bí đột ngột trở lại, mang đếncho tôi một mâm trái cây vun ụ . Tôi hỏi :- Nhà có sách gì đọc đỡ buồn hôn?Bí nhíu mày nghĩ ngợi :- Có, sách kinh cậu Tuấn nhiều lắm. Dì Hằng sợ mối mọt cất trong tủ, để xem …Bí chạy như bay về phía nhà lớn. Một lát sau cô ta rón rén đến bên tôi, vẻ nghiêm trọng,trên tay là một quyển sổ bìa đen, mốc meo :- Dì Hằng hay đọc quyển này lắm, cất kỹ như mèo dấu cứt. Chắc là hay .Trời ạ, Bí không phân biệt được đâu là sách và sổ! Tôi miễn cưỡng cầm lấy, hờ hững lậtqua… “Nhật ký vườn ma”. Chợt tôi ngồi thẳng dậy, bí mật của khu vườn đây rồi. Thì rađây là quyển nhật ký của chị Hằng. Nét chữ của nữ chủ nhân bay bướm, hào hoa nhưngtràn đầy tự tin, vững vàng. Những trang viết cuốn hút lấy tôi …… Quả báo và nghiệp chướng ?! Mình có nghe loáng thoáng chuyện này hồi còn nhỏ.Gia đình mình giàu có, nhiều kẻ ăn người ở trong nhà. Mẹ mình đẹp, đảm đang, tốt bụngnhưng nghiêm khắc. Một hôm bà bắt g ...