Danh mục

Vút bay trong gió

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 227.68 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó chợt nghe thấy có cái gì đó vừa vút bay trong gió. Khẽ mỉm cười vì nó biết ở một nơi khác cũng có một người đang mỉm cười. Mưa suốt từ sáng khiến mọi thứ đều ướt nhẹp. Và tâm trạng nó cũng vậy, như một cái bánh mỳ ỉu. Ừ thì chả có chuyện gì ra hồn cả, nhưng cũng chẳng to tát lắm đến mức đáng để than vãn với một ai đó. Nhưng nó cứ buồn. Cái cảm giác này thật tồi tệ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vút bay trong gióVút bay trong gióNó chợt nghe thấy có cái gì đó vừa vút bay trong gió. Khẽ mỉm cười vì nó biếtở một nơi khác cũng có một người đang mỉm cười.Mưa suốt từ sáng khiến mọi thứ đều ướt nhẹp. Và tâm trạng nó cũng vậy, như mộtcái bánh mỳ ỉu. Ừ thì chả có chuyện gì ra hồn cả, nhưng cũng chẳng to tát lắm đếnmức đáng để than vãn với một ai đó. Nhưng nó cứ buồn. Cái cảm giác này thật tồitệ.Rời khỏi lớp học thêm tiếng Anh càng khiến một ngày tồi tệ của nó càng thêmthảm hại. Tại sao nó có thể thốt ra một câu hỏi ngu như thế cơ chứ? Bị cả lớp cườiồ lên, thầy giáo thì... xấu hổ chết đi được, chỉ mong có cái lỗ nào nứt ra để chui vàocho đỡ xấu hổ. Buồn tê tái. Sầu tái tê.Giờ nó chỉ muốn lang thang đâu đó, bắt một tuyến bus bất kỳ, nhét tai phone rồithả mình trong playlist yêu thích và cứ thế ngồi cho đến khi nào chán thì thôi,xuống ở bất kỳ một điểm dừng nào mà nó muốn. Nó ghét đi học. Hay là nghỉ họcquách đi, học làm gì nhiều. Đi kiếm một việc làm thêm gì đấy rồi tích góp rồi mởmột shop cà phê teen. Nó vẫn luôn mơ ước có một cửa hàng như vậy của riêng nó.Nó xác định cả rồi. Nếu không đỗ Đại học thì nó sẽ làm như vậy.Cái cuộc đời nó nhạt nhẽo thế. Kệ. Đang chán đời! Ai mà chả muốn vui vẻ, có aimuốn bị buồn như thế này đâu. Haiz... Nó cứ lang thang vơ vẩn vẩn vơ. Đầu ócnghĩ đâu đâu. Dù sao thì nó cũng sẽ chỉ buồn nốt ngày hôm nay thôi, ngày mai sẽkhông buồn nữa. Thật! Thề! Nó là ai nào? Nó là Hải Linh cơ mà.Bất chợt một bóng dáng quen quen... Có phải không nhỉ? Không được, khôngđược. Sao lại là lúc này cơ chứ? Sao lại đúng lúc nó thảm hại nhất chứ? Quayngoắt 180 độ, nó đi về phía ngược lại, thật nhanh. “Hy vọng không nhìn thấy mình.Cầu trời lạy Phật. Lạy thánh Ala. Lạy thánh… gì gì cũng được. Đừng để bạn ýnhìn thấy con.” - nó khổ sở lẩm nhẩm.Lén lén quay lưng lại, không thấy bóng dáng đó đâu. Chắc là đi rồi. Phù! Nó thở ranhẹ nhõm. Ít nhất ông trời vẫn còn thương xót nó. Nhận dạng đối tượng khiến nóphải quay đầu bỏ chạy: “Bạn ý” tên đầy đủ là Phạm Hải Anh. Hải Anh học cùngtrường với nó và có đầy đủ tư chất của một hot boy. Đẹp trai kiểu dễ thương, tốtbụng, hài hước, hát hay, đánh guitar cực siêu, là thành viên đội bóng đá của trường,luôn lạc quan, biết cách quan tâm đến mọi người, nụ cười tỏa nắng luôn hiện hữutrên môi. Dù học hành không thuộc loại xuất chúng nhưng ai cần chứ, chỉ chừng ấythôi cũng đủ để Hải Anh có cả tá đuôi bám theo hàng ngày rồi.Nó và Hải Anh cùng tham gia Câu lạc bộ tiếng Anh ở trường, nhưng hai đứa chảmấy khi nói chuyện với nhau. Những lần nó và Hải Anh nói chuyện chỉ là mượnsách vở, hỏi lịch học, hỏi bài tập… toàn chuyện học hành. Hết! Cứ như kiểu cậu ấytốt với tất cả mọi người trừ nó vậy. Haha. Nó cười nhạt.Ừ, nó thích Hải Anh. Thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Nghe rất vô lý với một con békhông bao giờ tin vào tình yêu sét đánh như nó. Thế mà đó lại là sự thật. Ừ thì,thích thật đấy nhưng chắc nó sẽ không bao giờ nói ra đâu. Không bao giờ. Con gáimà. Nếu Hải Anh thực sự thích nó thì Hải Anh sẽ nói ra thôi.Nó, một con bé ngốc xít chỉ biết nhìn người ta từ xa. Có cái hội nào như thế trênFacebook không nhỉ, để nó vào thích. Lại nhắc đến Facebook, nó suốt ngày ra rồilại vào Facebook của Hải Anh. Thỉnh thoảng mới dám bình luận một vài cái statuscủa Hải Anh, chỉ sợ người khác biết. Khổ thế chứ! Thỉnh thoảng nó lại tá hỏa lênvì cứ nghĩ Hải Anh có người yêu rồi. Cũng đúng thôi, xung quanh Hải Anh có cảtá các bạn xinh xắn (hơn nó), giỏi giang (hơn nó), kute (hơn nó) thế cơ mà.Thỉnh thoảng, lại thỉnh thoảng, Hải Anh bình luận status của nó khiến nó sướngrơn (ngốc quá). Cứ ngồi đọc đi đọc lại đến thuộc làu mà vẫn cứ ngồi nhìn. Mà thôi,để Hải Anh sang một bên đi, ngày hôm nay nó không muốn buồn thêm vì bất kỳmột chuyện nào nữa đâu. Về, đi ngủ biết đâu ngày mai sẽ khá khẩm hơn.Sáng, lại 5 tiết, ngồi ngáp ngắn ngáp dài trong giờ Lịch sử. Nó chẳng phải khôngthích môn học này nhưng cô giáo giảng thực sự buồn ngủ. Một giọng đều đều từđầu đến cuối. Phát chán! Giờ đầu óc nó chỉ toàn nghĩ xem tí nữa về sẽ được ăn gì.Cái bánh AFC và hộp sữa Milo đã hết veo trong bụng nó khi chuông vào lớp reo.Vào Facebook xem có gì hay ho không nào. Chả có gì mới cả. Tất nhiên rồi, vì nóvừa thoát ra cách đây có 5 phút. Hết việc để làm rồi. Sao mãi mà không hết giờthế...Rốt cuộc thì ngày hôm này cũng chẳng khá hơn ngày hôm qua là mấy. Thế đấy.Bất chợt, nó nghĩ đến Hải Anh. Ừ thì không có gì làm mà, nghĩ một chút cũngđược. Vì Hải Anh là nguyên nhân gây ra phần lớn những lần stress của nó nênđang đưa Hải Anh vào danh sách “hạn chế nghĩ”. Nhưng giờ phá lệ một tí. Một títhôi. Hình như sáng nay lớp Hải Anh học có 3 tiết, không biết đang làm gì nhỉ. Dạonày Facebook Hải Anh không có gì mới mẻ cả.Rồi, mắt nó dừng lại ở dòng chữ… vừa mới cập nhật. Hải Anh vừa thay đổi mốiquan hệ từ “single” sang “in a relationship”… ***Sau cơn mưa, mọi thứ dường như trở nên mát mẻ và trong veo hơn. Những ngàymưa tầm tã đã lùi xa nhường chỗ cho những ngày nắng chói chang. Nắng củanhững trưa đầu thu vắng lặng đến ngột thở. Mưa đã tạnh lâu rồi, nhưng cơn mưatrong lòng nó chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Chuông reo hết tiết, bọn trong lớp gàorú ầm ĩ thế mà cô giáo vẫn cố cho nốt bài học. Mấy đứa xung quanh nó xầm xì bántán xem tối nay đi đâu chơi, cuối tuần mà. Nó chẳng quan tâm. Cảm thấy bản thângiờ lãnh đãm với tất cả mọi thứ. Cái không khí xung quanh nó ngột ngạt quá. Nócần một nốt lặng cho bản nhạc cuộc sống của nó. Lại nhét tai nghe và bật loa ởmức to nhất. Giờ này chỉ có Big Bang mới có thể làm nó thấy vui hơn một chút.Vội vàng cất đống sách vở vào ba-lô, nó đi thật nhanh ra khỏi lớp mặc kệ lũ bạngọi í ới phía sau. Cái tình cảm đơn phương hơn 1 năm nay của nó vừa bị khai tửmột cách gọn nhẹ, chỉ bằng một dòng thông báo. Thời đại Facebook. Thật tuyệt!“I hate this love song. I hate this love song….”Bus stop đúng giờ tan học. Đông nghịt. Ồn ...

Tài liệu được xem nhiều: