(truyenngan.com.vn) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quân sự tôi đang học... từng có người tự tử...Người ấy là một cô gái, tóc dài, vô cùng xinh đẹp. *** Nơi tôi học khá rộng, chia làm nhiều dãy. Trong khi dãy A và B nằm đối diện - ở giữa còn có một cái căng tin, buổi tối mọi người tụ tập vui chơi ăn uống - thì dãy C lại biệt lập một mình một cõi, lúc nào cũng có cảm giác âm u.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
White White(truyenngan.com.vn) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quânsự tôi đang học... từng có người tự tử...Người ấy là một cô gái, tócdài, vô cùng xinh đẹp.***Nơi tôi học khá rộng, chia làm nhiều dãy. Trong khi dãy A và B nằm đốidiện - ở giữa còn có một cái căng tin, buổi tối mọi người tụ tập vui chơi ănuống - thì dãy C lại biệt lập một mình một cõi, lúc nào cũng có cảm giácâm u. Gần đó còn có một cái nhà kho bỏ hoang đã lâu.Vốn quy định của khu quân sự là cấm ra ngoài nếu không có giấy xinphép. Nhưng hàng rào cũng lỏng lẻo, nên mọi người vẫn hay trốn ra ngoàichơi.Mấy lần, từ trên lầu nhìn xuống, tôi thấy một đám người trông có vẻ khôngđàng hoàng cho lắm, vừa hút thuốc, vừa nhìn ngó vào cái dãy C vốn heohút. Có cảm giác hơi sợ một chút, tôi yếu bóng vía chăng?Hôm nay, ngồi trong phòng ăn mì, nhỏ bạn lại kể với tôi, rằng hình như cóhai bạn học lớp nào ấy vừa bị bắt cóc. Nói chung thì, sự thật chưa rõ thếnào, nhưng mấy ngày nay không ai liên lạc được với hai bạn ấy. Rồi nhỏkhác lại thêm vào, cái nhà kho bỏ hoang ấy, lúc trước nghe đâu có vụ hiếpdâm giết người...Tô mì bốc khói nay nguội tanh. Tôi ăn không nỗi nữa.Tối đó tôi mất ngủ. Cửa phòng tôi không được chốt kĩ cho lắm, đẩy ra mộtcái là vào được ngay. Gió thổi, làm cánh cửa kêu cọt kẹt... Tôi run run cầmđiện thoại trong tay...Tôi lại nghe tiếng bước chân, rồi tiếng nức nở... Nhắm mắt thật chặt, taynắm chiếc mền trùm kín đầu... Nhưng thanh âm càng lúc càng nỉ non...Tôi hé hé đôi mắt, cuối giường gần toa lét... một bóng áo trắng... tóc dài...Người đó giơ cánh tay về phía tôi...Tôi vô thức... đi theo...Người đó dắt tôi đến căn phòng nhỏ đó...căn phòng không có cửa sổ vôcùng ngột ngạt. Tôi băn khoăn, cửa đã khóa, làm thế nào vào được đây,thì đã bị người đó kéo vào.Ngồi xuống đi, ở đây không có ghế, thôi thì ngồi bệt xuống... Người đónói với tôi, rồi cũng ngồi xuống, lấy từ trong tay áo ra một sợi dây nhỏ...Tôi run rẩy... hỏi...Ngươi... ngươi định làm gì?Người đó không đáp, với sợi dây trên tay, người đó buộc mái tóc dài củamình lại, thật gọn gàng. Người đó là nam nhân. Thật sự làm tôi pháthoảng.Anh... anh...Tôi lắp bắp... lùi lại sát bức tường...Nhát gan...Người đó thắp một ngọn nến nhỏ ở giữa phòng. Giờ thì tôi đã thấy đỡ tămtối hơn, nhưng vẫn sợ.Ta không chiếm tiện nghi của ngươi đâu mà lo... - Người đó nhìn tư thếhai tay bắt chéo trước ngực của tôi, khinh bỉ nói.Vậy anh kêu tôi đi theo anh để làm gì? - Tôi hỏi một cách đầy nghi ngờ.Tôi cần cô giúp.Người đó nhìn tôi chăm chú, nhờ có ánh nến, tôi đã nhìn rõ được gươngmặt người đó... là một mỹ nam nha. Nhưng mà, một mỹ nam, lại cần tôigiúp điều gì??? Đêm hôm khuya khoắt, lẽ ra tôi nên chăn ấm đệm êm, tạisao lại theo anh ta đến đây? Chỉ biết, một lực hút vô hình nào đó, khiến tôiđi theo anh ta một cách vô thức...Anh... là người hay là ma?Tôi nhìn anh ta chằm chằm, làm mỹ nam có chút xấu hổ... nhưng anh tađã lấy lại khí khái nam nhi ban đầu, còn hỏi ngược lại tôi:Thế cô nghĩ chúng ta vào đây bằng cách nào?Tôi nghĩ nghĩ một chút, rồi gật gật, rồi lại nhìn anh ta, rồi lại chặclưỡi: Tiếc thật, anh cũng thật đẹp trai...Anh ta gầm gừ, rồi chỉ cho tôi nhìn vào góc phòng... nói...Tôi chết... ở đó...Tôi trợn mắt nhìn anh ta. Bỗng dưng, đầu tôi thật nhức, và rồi... tôi khôngbiết gì nữa.***Sáng hôm sau, lờ mờ tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trước căn phòngđó. Cảm thấy sợ hãi. Giấc mơ đêm qua, là thật sao?Anh ta, người muốn tôi giúp... là thật?Mồ hôi từng giọt từng giọt trên trán. Gió lạnh buổi sáng thổi qua... làm tôirét run, ba chân bốn cẳng tôi chạy về phòng, nhảy lên giường trùm kínchăn...Mọi người vẫn chưa thức.Tôi nằm co ro, xâu chuỗi những sự kiện vừa xảy ra đêm qua. Hóa ra,người đã chết trong căn phòng đó, là một nam nhân, hơn nữa, là bị hạichết.Này... - Có cánh tay chạm vào người tôi.Á AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Tôi hét lên, giấu mặt vào gối... -Ngươi vẫn chưa đi sao?Tiêu Sương Sương, bà bị ma nhập à?Là tiếng của Huyền Tử, nó giựt cái gối khỏi tay tôi, ngồi phịch xuốnggiường, ão não nói: Ta không muốn đi tập thể dục đâu.À, ra là việc tập thể dục đại diện của phòng chúng tôi, vốn là tất cả mọingười đều phải xuống sân tập, nếu không, sẽ có người kiểm tra, cả phòngsẽ bị trách phạt, nhưng phòng chúng tôi đều là những kẻ lười biếng. Thếnên, mới có cái chuyện phân công đi tập thể dục như thế này.Ão não là thế, nhưng Huyền Tử vẫn lôi tôi vào phòng vệ sinh, đánh răngsạch sẽ, rồi nó nói với tôi: Ngươi chậm chạp quá, ta ra trước mang giàyđây.Tôi ậm ừ qua loa rồi lại tiếp tục đánh răng, nhìn vào gương, tôi suýt đánhrơi cái cốc uống nước. Mà không, cái cốc rơi rồi, nước bắn tung tóe lênsàn. ...