Danh mục

X-quang cho một tâm hồn

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.30 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chịbiết không, em đã đi xa lắm rồi. Đến nơi mà mọi người không còn nhìn thấy em! Trên sân thượng của một cái bệnh viện cao mười lăm tầng, em đứng đó hứng gió, cảm nhận cho được chút nắng ấm rồi hoá thành mây bồng bềnh trôi. Em sẽmãi lang thang trên nhữngmiền của gió… Nhưng tay bác sỹđã níu em lại. Đến khi em tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường trong một căn phòng có tường vôi trắng. Hắn ta bảo “cô nằm yên đấy, tôi sẽchụp X-Quang cho cô” mà em đâu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
X-quang cho một tâm hồn X-quang cho một tâm hồn TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG HẢI LÂMChịbiết không, em đã đi xa lắm rồi. Đến nơi mà mọi người không còn nhìn thấy em! Trênsân thượng của một cái bệnh viện cao mười lăm tầng, em đứng đó hứng gió, cảm nhậncho được chút nắng ấm rồi hoá thành mây bồng bềnh trôi. Em sẽmãi lang thang trênnhữngmiền của gió… Nhưng tay bác sỹđã níu em lại. Đến khi em tỉnh dậy thì đã thấymình nằm trên chiếc giường trong một căn phòng có tường vôi trắng. Hắn ta bảo “cô nằmyên đấy, tôi sẽchụp X-Quang cho cô” mà em đâu có bịngã gãy xương hay bầm dậpchỗnào khiến hắn ta nghi ngại. Em chỉbịngã nhưmột đám mây khi gặp cơn chớp lớn. Hắnta nói máy X-Quang của hắn ta chụp được cảnhững đám mây !!!Và em đứng im nghe tâm hồn mình vỡ. Trước chiếc máy của hắn ta, em cảm nhận đượcnhững đốt xương của mình. Không hiểu vì sao em nghĩ rằng những đốt xương đó là domẹ nặn chứ không phải là cha. Cha là người đã nặn lên tâm hồn mà tâm hồn của em cólành lặn hay không thì phải đợi tay bác sỹ. Đợi hắn ta chụp, rửa phim rồi còn đọc nó nữa.Chị không cần đợi kết luận cuối cùng đâu, chúng ta biết cách xâu chuỗi những sự kiện.Dù gì thì chị và em cũng là con của những quan chức cấp cao ở tỉnh, chỉ số thông minhcủa chúng ta không đến nỗi tồi!Mà không hiểu sao em gọi chị bằng chị khi ba chị gọi ba em bằng bác và chúng mình tuổilại bằng nhau? Điều này thì em chịu! Bạn em bảo thời buổi mọi thứ lộn tùng phèo cả lênmà em ngồi nghĩ đến những điều thuộc danh xưng (!) em chỉ biết cười vì không biết đượcđiều nó nói đúng sai. Có nhiều điều em không sao lý giải được và em thấy mình bị lạc.Lạc đến cái bệnh viện mười lăm tầng này.Để em kể cho chị nghe đôi chút về tay bác sỹ. Khoảng ba mươi tuổi nhưng tóc đã lốmđốm bạc. Em hỏi sao tóc bạc, hắn nói bác sỹ nghèo không có chi ăn. Em biết tay này nóixạo vì cha em ăn có thiếu thức gì mà tóc vẫn bạc còn mẹ em thiếu thốn đủ bề mà tóc vẫnxanh! Và còn nhiều thứ ngường ngược khác. Đứng trước tay bác sỹ, em không còn làmây vì vậy hắn mới chụp được. Hắn ta không phải là bác sỹ giỏi vì theo em người bác sỹgiỏi thì phải biết được làm sao tóc bạc làm sao tóc xanh. Hắn ta nói “tôi sẽ chụp X-Quangcho tóc của cô”. Chị biết kông đến câu này thì em không nhịn được cười, cái đầu của emtrọc lóc tay bác sỹ định chụp tóc gì bây giờ. Nhưng hắn bạo lắm chị à, hắn nói như chặnmiệng người ta “cô đừng có mà cười, rồi sự thật sẽ phơi bày ra hết. Sự thật của tóc khôngphải ở sợi tóc mà nó nằm trong chân tóc thưa cô!”Đến đây thì em thực sự sợ hãi. Vì rằng cái sự thật của chân tóc này nó buồn thê thảmlắm! Em cũng không biết làm sao nữa, nhưng một hôm khi phát hiện mẹ em chết ngồitrong cái tủ đựng chăn, cha em đã khóc nức nở ghì sát vào cái thân xác đã khô quắp vànguội lạnh của mẹ. Em đứng trân trối rồi chết lặng đi khi cha quay ra ngoài với mộtgương mặt bừng sáng. ánh mắt của cha lúc đó có nắng (với cha) và em (nghe lạnh). Đó làmột buổi chiều không có nắng, em ghi lại hình ảnh cuối cùng về mẹ ngập ngụa trongđống chăn loang màu máu và chiếc tủ đứng lặng như một khối đá khó gỡ cho một ai vôtình liếc qua.Em đã uống rượu, đã theo một con bé trên phố đi vào một quán Bar và rồi không hiểu saoem lại ở trong một khách sạn. Trước khi lờ mờ tỉnh, em nghe một số câu nói từ giọng rấtquen “Con bé giá bao nhiêu? Ngàn đô hả? Ok! Nhưng phải còn trong trắng và tuyệt mậtđấy”. Và người bóc trần em lại là cha em. Cha không tin trước mắt là con gái của mình vìthiên hạ có khối kẻ giống nhau. Đến khi nhìn chiếc nốt ruồi son hình ngôi sao trên bầu vúem thì cha đánh té tát vào mặt em. Cũng may mà có ba chị can thiệp. Mà tức cười quá!Sao cha lại hứng thú với một kẻ giống con gái mình đến mười mươi? Sao cha lại đánh emkhi em đưa mắt nhìn ông mà rằng: “Cha ơi! Con gái của cha đây mà! Cha không nhận racon sao?” Cha không cảm nhận câu nói đó trong mắt của em cũng như em không cảmnhận được sự khác nhau giữa con bé của ngày nay mười sáu tuổi và con bé của ngày xưasáu tuổi (ngày xưa cha hay bóc trần để tắm cho em). Lần đó em cạo tóc để cha có thểkhông bị nhầm lẫn giữa con gái của mình với ai đó trên mọi nẻo đường (chứ không mongrằng cha nhận ra em).Hôm đó, ba chị đưa em về trên chiếc ô tô riêng. Em liêu xiêu như gió nép sát vào ngực bachị. Ba chị vuốt tóc và bảo “chú thương cháu như con Thanh nhà chú” từ đó em mới biếttên khai sinh của chị. Em cứ nghĩ chị tên Su như cách gọi thông thường. Thì ra một conngười có thể có nhiều tên gọi và mỗi tên gọi buộc phải khác nhau. Ba chị nhìn em rưngrưng khi nghe câu nói đó. Ông ôm chặt em hơn bằng hai cánh tay và khoá đôi môi em lại,một khách sạn khác đã mở ra đối với em. Em biết mình là con bé mười sáu tuổi khi đượcba chị nâng lên một chiếc giường có nệm êm. Ba chị trả cho ngôi sao trên bầu vú của em9 triệu đồng còn tiền giường chiếu tới 5 triệu. Em không nghĩ là mình đáng giá đến vậynhưng em cũng không cần đến tiền. Chị đừng có đòi em vì số tiền đó ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: