Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 113

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 54.00 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tư Mã càn gật đầu . Y bước đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói: - Tiêu huynh bất tất phải hoang mang. Tiểu đệ đã coi tướng , lão phu nhân phúc lộc rất thâm hậu, quyết không xảy ra chuyện gì phi thường. Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Tư Mã Càn đáp: - Tư Mã huynh nói phải lắm. Chàng đặt mẫu thân xuống, lau nước mắt nói tiếp: - Gia mẫu vẫn hôn mê bất tỉnh, vị nào quen thuộc đường lối, cảm phiền đi mời thầy lang đến cho. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 113 Chương 113 Cứu Mẫu Thân Tiêu Lang Đành Bỏ MạngTư Mã càn gật đầu . Y bước đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiêu huynh bất tất phải hoang mang. Tiểu đệ đã coi tướng , lão phu nhân phúc lộcrất thâm hậu, quyết không xảy ra chuyện gì phi thường.Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Tư Mã Càn đáp:- Tư Mã huynh nói phải lắm.Chàng đặt mẫu thân xuống, lau nước mắt nói tiếp:- Gia mẫu vẫn hôn mê bất tỉnh, vị nào quen thuộc đường lối, cảm phiền đi mời thầylang đến cho.Tiêu đại nhân từ từ bước lại nhìn lão phu nhân một cái rồi nói:- Vu nhi . Ngươi bất tất phải lo ngại.Tiêu Lĩnh Vu khom lưng nói :- Gia gia có điều chi dạy bảo?Tiêu đại nhân nói:- Sau khi ngươi đi rồi, mẫu thân ngươi đêm ngày mong nhớ lo buồn mà thành bệnh.Gia gia khuyên giải hoài mà mẫu thân ngươi không lúc nào lấy lại được vẽ mặt tươivui như trước...Tiêu Lĩnh Vu nói:- Hài nhi bất hiếu khiến mẫu thân lo âu, thật tội đáng muôn thác.Tiêu đại nhân mỉm cười nói:- Khi bọn người Bách Hoa Sơn Trang đến thôn Đan Quế, ta đã nhìn thấy chỗ sơ hởcủa họ và phát giác ra hành động rất khả nghi, nhưng mẫu thân ngươi tin là chuyệnthực, mụ hớn hở tươi cười. Ta không nỡ nói rõ nội tình, cứ theo bọn họ lên đường.Chúng ta tới Bách Hoa Sơn Trang, tuy chưa nếm mùi đau khổ là gì , nhưng ở trongphòng tối tăm không thấy ánh mặt trời cũng khó chịu vô cùng.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Hài nhi đã không hầu hạ dưới gối lại làm phiền đến song thân, trong lòng hối hậnmuốn chết?Tiêu đại nhân nói:- Mẫu thân ngươi vừa tức uất, vừa nhớ con, lại ở trong phòng tối mà nhiễm bệnh.Đây là mụ kinh hãi mà ngất đi, ngươi bất tất phải hoang mang, chờ mụ tỉnh lại, nhậnra ngươi là bệnh tật giảm đi phân nữa.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Gia gia nói đúng lắm !Ngọc Lan đứng bên nghiêng mình nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:- Trong thành Quy Châu có một vị danh y. Tiểu tỳ xin hoá trang trà trộn vào thành mờiy.Bỗng nghe trên sườn núi , trong bụi cỏ xanh có tiếng cười rộ nói:- Bất tất phải như thế. Danh y trong thiên hạ không ai bì kịp lão phu. Cái bệnh nhỏ xíuđó, lão phu tự tin đủ tài diệu thủ hồi xuân, chỉ châm cứu một phát là lệnh mẫu tỉnh lạingay .Quần hào ngẩng đầu nhìn lên thấy trên tảng đá lớn cách đó mấy trượng có một lão giàđứng sửng. Lão này mặc áo đen, người nhỏ và khô đét.Lão chính là Độc Thủ Dược Vương.Quần hào vì thấy Tiêu phu nhân chết giấc, mê man bất tỉnh nên tai mắt đều mất linhmẫn, không hiểu Độc Thủ Dược Vương đã đến đây từ hồi nào?Thương Bát cười lạt nói:- Lão đã tới đây thì đừng hòng trở về nữa?Hắn vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Đổ Cửu . Hai người vội lướt qua mé tả ngănchặn đường rút lui.Độc Thủ Dược Vương cười hô hố nói:- Lão phu mà sợ không đường về thì đã chẳng theo hút các vị tới đây.Nói rồi tung mình nhảy xuống.Tiêu Lĩnh Vu vội bước lại ngăn chặn trước mặt Tiêu phu nhân, lạnh lùng nói:- Nếu bữa nay mà các hạ có ý đồ độc ác thì nơi đây là mồ chôn các hạ đó ?Độc Thủ Dược Vương hai mắt nhìn đăm đăm Tiêu Lĩnh Vu nói:- Công tử hoá trang thành Mã Thành , lão phu đã khám phá ra ngay từ lúc còn ở BáchHoa sơn trang.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Giả tỷ lúc đó các hạ tiết lộ cho Thẩm Mộc Phong hay thì có khi bọn tại hạ khó mà rakhỏi Bách Hoa sơn trang.Độc Thủ Dược Vương đáp:- Đúng thế . Nếu Thẩm Mộc Phong nhận ra công tử tất đã đem toàn lực trong trang raliều mạng với công tử.Tiêu Lĩnh Vu cười nói:- Đáng tiếc Thẩm Mộc Phong đã để lỡ cơ hội, thành ra không giết được tại hạ.Độc Thủ Dược Vương đáp:- Lão phu không chịu tiết lộ thân phận của công tử chẳng phải vì lòng dạ từ bi, sở dĩmuốn lưu tính mạng lại cho công tử là để mượn huyết dịch cứu mạng cho tiểu nữ.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Chúng ta chưa đến trình độ thân mật như vậy. Tại hạ khuyên các hạ nên thủ tiêu ýniệm đó đi.Độc Thủ Dược Vương nói:- Lão phu chỉ có một đứa con gái. Nếu không đạt được mục đích quyết chẳng chịuthôi.Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói:- Các hạ ở trong tình trạng này mà còn nói vậy thì thật cuồng vọng quá?Độc Thủ Dược Vương ngữa mặt lên trời cười rộ nói:- Trong võ lâm còn ai không biết Độc Thủ Dược Vương? Lão phu cuồng vọng hay tựphụ thái quá há còn để đến lượt công tử nói ra?Hướng Phi đột nhiên xen vào:- Tiêu huynh . Hành tung chúng ta đã bị bại lộ. Chỉ còn biện pháp duy nhất là giết lãođi để bịt miệng. Tiêu huynh phí lời tranh luận với lão làm chi cho uổng công?Tiêu Lĩnh Vu xua tay đáp:- Hướng huynh khoan hãy động thủ.Chàng đảo mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương hỏi:- Các hạ dùng cách nào để lấy máu trong mình Tiêu mổ đặng cứu mạng cho lệnh ái?Độc Thủ Dược Vương đáp:- Y thuật của lão phu khắp thiên hạ không ai bằng, võ công cũng không chịu đi sau kẻkhác. Đó là điều kiện để lấy máu trong mình công tử.Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:- Nếu tại hạ không để lão có cơ hội chống đối thì e rằng lão chết cũng không nhắmmắt. . .Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:- Lão phu tin rằng một ngày kia sẽ bức bách công tử phải tự nguyện lấy máu mình cứumạng cho tiểu nữ.Tiêu Lĩnh Vu hơi biến sắc nói :- L ...

Tài liệu được xem nhiều: