Thông tin tài liệu:
Thương Bát từ từ cất bước tiến lại bên Tiêu đại nhân, nghiêng mình thi lễ khẽ nói : - Cuộc sinh tử của Tiêu đại ca có liên quan đến vận mệnh giang hồ trong mấy chục năm. Trước tình cảnh này chỉ còn lão bá là ngăn cản được y. Bọn tiểu tử trông cậy lão bá khuyên can Tiêu đại ca. Tiêu đại nhân chau mày đáp: - Vụ này. . .vụ này . . . lão phu cũng khôn bề mở miệng . Y đã đổi máu lấy thuốc cứu mạng cho mẫu thân y đó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 114 Chương 114 Trượng Phu Coi Tín Nghĩa Nặng Bằng NonThương Bát từ từ cất bước tiến lại bên Tiêu đại nhân, nghiêng mình thi lễ khẽ nói :- Cuộc sinh tử của Tiêu đại ca có liên quan đến vận mệnh giang hồ trong mấy chụcnăm. Trước tình cảnh này chỉ còn lão bá là ngăn cản được y. Bọn tiểu tử trông cậy lãobá khuyên can Tiêu đại ca.Tiêu đại nhân chau mày đáp:- Vụ này. . .vụ này . . . lão phu cũng khôn bề mở miệng . Y đã đổi máu lấy thuốc cứumạng cho mẫu thân y đó là điều đại hiếu, y tỏ lời hiến máu trị tuyệt chứng cho người,đó là đại nghĩa. Kẻ làm phụ thân có lý nào mở miệng bảo con phế bỏ hiếu nghĩa.Tiêu đại nhân tuy miệng nói điều đại nhân đại nghĩa, nhưng trong lòng nghĩ tới đứacon độc nhất chỉ còn mấy ngày nữa phải đem hết máu cho người, tránh sao khỏi nỗithương tâm. Lão từ từ xoay mình đi đến bên tảng đá lớn đứng tựa vào vách núi. Lãongẩng đầu trông lên đám mây trắng bay trên trời ngơ ngẩn xuất thần.Lãnh Diện Thiết bút Đổ Cửu tuy ngoài mặt lạnh lùng mà trong lòng đầy mối nhiệttình. Hắn thấy Tiêu Lĩnh Vu sắp lấy máu cho người thì trong dạ bồn chồn khác nàokiến bò trên nồi gang. Hắn thấy Tiêu đại nhân không ngăn trở Tiêu Lĩnh Vu liền tiếnđến bên Ngọc Lan khẽ nói:- Ngọc cô nương . Tại hạ thấy việc này chỉ còn chờ phu nhân hồi tỉnh để người ngăncản Tiêu đại ca là được.Ngọc Lan chưa trả lời, Tiêu Lĩnh Vu đã nói ngay :- Ngọc Lan . Sau khi mẫu thân ta tỉnh lại, cô không được nói việc ta đã hứa lời lấymáu đổi thuốc với Độc Thủ Dược Vương.Ngọc Lan nghiêng mình đáp:- Tiểu tỳ xin ghi nhớ lời dặn của tướng công.Đổ Cửu chau mày nói:- Thế thì tiểu đệ đành nói mấy câu.Tiêu Lĩnh Vu nghiêm sắc mặt nói:- Nếu lão đệ bàn những chuyện không liên quan đến vụ tiểu huynh cho máu thì tiểuhuynh xin rửa tai lắng nghe.Đổ Cửu hắng dặng mấy tiếng rồi đáp:- Nếu vậy thì tiểu đệ cũng không nói nữa.Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:- Hay hơn hết là miễn bàn chuyện này.Thương Bát liền lớn tiếng :- Đổ lão đệ bất tất phải nhiều lời. Đại ca đã quyết ý , chúng ta có khuyên y cũng bằngvô ích .Hướng Phi ngửng đầu trông chiều trời nói:- Độc Thủ Dược Vương còn muốn lấy máu của Tiêu huynh, tất lão không tiết lộ chỗchúng ta ẩn thân. Tai mắt của Thẩm Mộc Phong tuy rộng lớn, trạm ngầm của hắn tuynhiều đến đâu cũng chẳng đặt tới trong hang núi thẳm này. Chúng ta gia tâm đề phòngmột chút thì việc lại ở đây năm ba ngày không đến nỗi bại lộ hành tung.Dặng hắng một tiếng rồi nói tiếp:- Có điều nơi đây khiếm khuyết thực vật. Chúng ta là người thô hào trên chốn gianghồ, chỉ cần đi đánh ít dã thú , phi cầm về nướng ăn thay cơm là được rồi. Nhưng Tiêulão tiền bối cùng phu nhân không quen ăn như vậy. Lão Thâu Nhi muốn đi ăn cắp ítthực vật mang về. Không hiểu có vị nào muốn đi với lão Thâu Nhi không?Kim Toán Bàn Thương Bát nói:- Để tiểu đệ đi cùng Hướng huynh.Đi được một đoạn, Hướng Phi nói:- Tiêu đại ca của Thương huynh tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn giữ lối cổ sơ, khư khưôm lấy hai chữ tín nghĩa, không hiểu trọng khinh câu nệ, tiểu tiết không cần đại thể .Y nhất quyết cho máu cứu người. Kỳ hạn năm ngày qua mau nhưng ngày tháng còndài. Thằng cha Độc Thủ Dược Vương cố ý truy tung thì tránh mặt mãi cũng khôngxong , theo ý lão Thâu Nhi thì tuyệt mối hậu hoạ đó là xong.Thương Bát nóng lòng giục:- Đừng nói lòng vòng nữa , nên làm thế nào thì nói ngay đi ?Hướng Phi đáp:- Chúng ta phải tìm bằng được Mã Vân Phi, yêu cầu y phái những tay cao thủ maiphục trên các nẻo đường yếu đạo , chờ Độc Thủ Dược Vương phó ước, kéo ra màgiết con gái lão đi. Lão làm ác đã nhiều, vụ này để cho lão phải ăn năn hối hận.Thương Bát nói:- Việc cứu mạng đại ca là trọng, Thương mổ dành làm một chuyện trái đạo cũngchẳng sao. Có điều vụ này mà bị Tiêu đại ca phát giác tất y phải nổi trận lôi đình,không chừng đi tới chỗ đoạn nghĩa tuyệt giao.Hướng Phi ngắt lời:- Dĩ nhiên không thể để y biết dược. Trung Châu Nhị Cổ các vị cũng đừng ra tay. Đểlão Thâu Nhi cùng Tư Mã Càn liên thủ với Mã Vân Phi mời cao thủ đến là đủ .Thương Bát hỏi:- Nếu không tìm được Mã Vân Phi thì sao?Hướng Phi đáp:- Vạn nhất không tìm thấy Mã Vân Phi thì Trung Châu Nhị Cổ đành phải tham dự vào.Thương Bát thở dài đáp:- Nếu không còn biện pháp nào khác thì đành thế vậy.Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới một sơn thôn.Hướng Phi để Thương Bát chờ ở ngoài, một mình hắn tiến vào thôn trang.Chỉ trong không khắc, Thần Thâu Hướng Phi đã đem ra mấy con gà sống, hai túi bộtbánh, cùng một niêu bát đĩa, đầy đủ vật dụng.Thương Bát lắc đầu cười nói:- Đây là những đồ ăn cắp đó ư ?Hướng Phi đáp:- Lão thâu nhi tuy chẳng hiền hậu gì nhưng cũng chưa đến nỗi lấy không của ngườita. Những thứ này lão thâu nhi đã để lại mười lạng bạc đền cho họ.Thương Bát nói:- Hay quá! Hay quá ! Cuộc mua bán này lão thâu nhi trả xong rồi.Hướng Phi mỉm cười đáp:- Việc mua bán thì lão thâu nhi xin chịu hàng Thương huynh. Có điều tiền bạc trongngười lão thâu nhi đều là của ăn cắ ...