Thông tin tài liệu:
Độc Thủ Dược Vương vươn tay ra điểm ba chỗ huyệt đạo Tiêu Lĩnh Vu và bảo chàng : - Nếu công tử muốn bảo tồn tính mạng thì phải hợp tác với lão phu. Tiêu Lĩnh Vu hé cặp mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương đáp: - Dược Vương cần gì xin cứ nói. Độc Thủ Dược Vương đáp: - Lão phu biết võ công của công tử rất cao thâm, dù huyệt đạo bị phong toả vẫn chưa đủ hoàn toàn ngăn ngừa được nội lực của công tử miễn cưỡng hành huyết. Công tử mà hợp tác...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 116 Chương 116 Cha Độc Ác Nhưng Con Hiền HậuĐộc Thủ Dược Vương vươn tay ra điểm ba chỗ huyệt đạo Tiêu Lĩnh Vu và bảo chàng:- Nếu công tử muốn bảo tồn tính mạng thì phải hợp tác với lão phu.Tiêu Lĩnh Vu hé cặp mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương đáp:- Dược Vương cần gì xin cứ nói.Độc Thủ Dược Vương đáp:- Lão phu biết võ công của công tử rất cao thâm, dù huyệt đạo bị phong toả vẫn chưađủ hoàn toàn ngăn ngừa được nội lực của công tử miễn cưỡng hành huyết. Công tửmà hợp tác với lão phu thì máu chảy tự nhiên, lúc cần lão phu lập tức khống chế đểkhỏi gây nên thảm cuộc.Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:- Nếu Tiêu Lĩnh Vu này là hạng tham sống sợ chết thì đã chẳng bó tay chịu trói .Độc Thủ Dược Vương nói:- Thế là lão phu đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.Lão ôm Tiêu Lĩnh Vu lên, đi vào góc sơn động đặt xuống bên con gái lão.Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm thở dài than thầm:- Tiêu Lĩnh Vu này chịu ơn đức của ân sư, nghĩa phụ , Liễu Tiên Tử. Từ mấy năm naydầy công gây dựng, những tưởng đem võ công của ba vị lão nhân gia phát dương quangđại, làm nên sự nghiệp trên chốn giang hồ. Thế mà không ngờ lại đi đến kết quả này.Chàng cảm thấy huyệt đạo tê chồn. Liền biết là bị điểm huyệt rồi.Lại nghe Độc Thủ Dược Vương hô :- Lão phu sắp lấy máu đó.Tiêu Lĩnh Vu bị điểm cả á huyệt. Tâm thần còn tỉnh táo nhưng miệng không nói được,toàn thân cũng không bề nhúc nhích.Tay áo bên trái vén lên rồi, chàng cảm thấy đau nhói vì kim đâm vào huyết quản .Lại nghe Độc Thủ Dược Vựng cất giọng rất từ ái:- Uyển Nhi! Hài nhi ráng chịu đau, rồi đây ngươi sẽ trở lại khoẻ mạnh như những hàitử khác, vui cười trước mắt gia gia. Gia gia còn muốn đem y thuật cùng võ công tuyệtthế truyền thụ cho ngươi. Chỉ trong năm năm ngươi sẽ thành một vị anh hùng không aiđịch nỗi.Tiêu Linh Vu nghĩ thầm:- Thời kỳ năm năm ngắn ngủi có đáng là bao mà làm cho một cô gái chưa hiểu võ côngthành một cân quắc anh hùng không ai địch nỗi thì thật là một lời khoác lác.Lại nghe Độc Thủ Dược Vương nói tiếp:- Uyển Nhi . Gia gia bị đồng đạo võ lâm coi như một nhân vật ở giữa hai phe chính tà,chỉ vì gia gia hành động hỷ nộ thất thường mà thôi. Nhưng người ta nói thế nào thìmặc người ta. Suốt đời gia gia quả đã vì ngươi mà giết nhiều người. Bây giờ có giếtthêm vài người nữa cũng chẳng hề gì. Gia gia sẽ dùng y thuật tuyệt thế khiến cho hàinhi có công lực bằng sáu mươi năm rèn luyện.Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:- Lão này tài năng như vậy thì trong vòng năm năm có thể khiến một cô gái chưa hiểuvõ công trở thành một cao thủ hạng nhất thật sự cũng chưa biết chừng. . .Bỗng nghe có tiếng thở dài não ruột cắt đứt lời nói của Độc Thủ Dược Vương, rồi cótiếng thều thào cất lên:- Gia gia ! Gia gia lại định giết người đấy ư ?Độc Thủ Dược Vương đáp :- Gia gia trị bệnh cho hài nhi.Thanh âm yếu ớt hỏi lại :- Gia gia đã biết con vô vọng rồi, sao còn lấy máu người ta ?Độc Thủ Dược Vương đáp:- Uyển Nhi . Thứ máu này không phải là máu người thường. Sau khi ngươi đổi huyếtsẽ khôi phục lại sức khoẻ như thường.Thanh âm yếu ớt hỏi:- Tại sao vậy ?Độc Thủ Dược Vương đáp :- Y lý huyền diệu vô cùng. Ngoài sư phụ ra, tưởng trên đời này không ai hiểu được.Lão thở phào nói tiếp:- Uyển Nhi ! Máu trong mình người này không những hợp với thể chất hài nhi mà điềuquan trọng là y đã ăn được những vật người thường không tìm đâu ra, vì vậy mới thayđược huyết xấu trong mình hài nhi. Gia gia tuy chưa xác định được là y đã ăn kỳ vậtgì , nhưng chắc không ngoài loại Tiên chi hoặc Hà thủ Ô ngàn năm.Tiêu Linh Vu nghĩ thầm:- Ta ăn lầm phải thứ nấm đá ngàn năm mà công lực tiến triển bất ngờ. Nhưng cũng vìnó mà ta mất mạng. Thế mới biết việc thiên hạ hễ có lợi là có hại.Bỗng nghe tiếng ho cấp bách rồi tiếng nói thều thào:- Gia gia ơi . Người mà gia gia nói đó có phải Tiêu Lĩnh Vu không?Độc Thủ Dược Vương cười đáp:- Đúng rồi . Con gái Độc Thủ Dược Vương quả nhiên thông minh hơn người mới đoánđúng. Hiện y đang nằm cạnh ngươi.Lão chưa dứt lời bỗng nghe thiếu nữ kêu thét lên:- Gia gia tha y ngay đi !Tiêu Lĩnh Vu lại nghe sột soạt bên mình. Chàng không quay đầu lại được nhưng cũngđoán ra là cô gái kia đã ngồi dậy .Chàng lại thấy cánh tay thư thái. Vật gì đâm vào huyết quản tựa hồ đột nhiên bật ra.Độc Thủ Dược Vương thở dài nói :- Uyển Nhi ơi . Gia gia chạy khắp hai miền Đại Giang , Nam Bắc, lặn lội nước đennon trắng , cực kỳ vất vả mới tìm được một người trị tuyệt chứng cho ngươi. Thế màngươi không nghỉ đến chỗ khổ tâm của cha già ư ?Độc Thủ Dược Vương tâm tính ác độc, giết người không gớm tay, nhưng đối với congái lão lại từ ái vô cùng.Lại nghe thanh âm nhỏ nhẹ đáp :- Tấm lòng gia gia thương xót hài nhi, lẽ nào con chẳng biết ? Gia gia cõng hài nhi lặnlội khắp hai miền Đại Giang Nam Bắc khiến cho hài nhi lúc nào cũng băn khoăn. Hỡiơi ! Ơn đức gia gia bao la trời biển, hài nhi khôn nỗi báo đền.Độc Thủ Dược Vương nói:- Hài nhi nghe ...